Bạn thân mến, tiền của sẽ qua đi, danh vọng cũng chẳng bền, nhưng các hành động yêu thương luôn có giá trị vĩnh cửu. |
Ông đặt tên bức tranh đơn giản là "Hai bàn tay", nhưng cả thế giới gần như ngay lập tức đón nhận kiệt tác của ông và đổi tên món quà tặng tình yêu này thành "Bàn tay cầu nguyện".
Vào thế kỷ thứ mười lăm, tại một ngôi làng nhỏ gần Nuremberg, có một gia đình với mười tám người con. Mười tám!
Chỉ đơn thuần kiếm thức ăn đủ cho cả gia đình lớn này thì người cha và là người đứng đầu của gia đình, một thợ kim hoàn chuyên nghiệp, phải làm nghề gần mười tám giờ một ngày và làm bất cứ việc vặt nào khác được trả công lương mà ông có thể tìm thấy trong khu phố.
Bất chấp tình trạng dường như vô vọng của họ, hai người con của Durer đều nuôi một giấc mơ. Cả hai đều muốn theo đuổi tài năng nghệ thuật của mình, nhưng họ biết rõ rằng cha họ sẽ không bao giờ có khả năng tài chính để gửi một trong hai người đến Nuremberg để học tại Học viện.
Sau nhiều cuộc thảo luận dài vào ban đêm trên giường ngủ đông đúc, chật chội của họ, hai chàng trai cuối cùng thỏa thuận một hiệp ước. Họ sẽ tung đồng xu. Kẻ thua cuộc sẽ đi xuống các mỏ gần đó làm việc và, với thu nhập của mình, hỗ trợ người kia trong thời gian theo học tại học viện. Sau đó, khi người thắng cuộc hoàn thành việc học của mình trong bốn năm, ông sẽ hỗ trợ em trai theo học tại học viện, hoặc bằng cách bán các tác phẩm nghệ thuật của mình hoặc nếu cần thiết, phải lao động trong hầm mỏ.
Họ tung đồng xu vào một buổi sáng chủ nhật sau khi đi lễ nhà thờ. Albrecht Durer thắng cuộc và đi Nuremberg.
Albert đi làm việc trong các mỏ nguy hiểm và, trong bốn năm tiếp theo, đã tài trợ cho anh trai, mà công việc tại học viện đã gần như mọi người được cảm nhận ngay lập tức. Tranh khắc acid, tranh khắc gỗ, và sơn dầu của Albrecht là tốt hơn nhiều so với hầu hết các giáo sư của ông, và tới khi ông tốt nghiệp, ông đã bắt đầu kiếm khá nhiều tiền từ các tác phẩm ký gởi của ông.
Khi chàng nghệ sĩ trẻ trở về làng, gia đình Durer tổ chức một bữa tiệc mừng trên bãi cỏnhà họ để ăn mừng chiến thắng trở về quê hương của Albrecht. Sau bữa ăn kéo dài và đáng nhớ, phụ họa bởi âm nhạc và tiếng cười, Albrecht đã đứng dậy từ vị trí vinh dự của mình ở đầu bàn để xin nâng cốc cùng em trai yêu quý của mình vì đã hy sinh những năm tháng của mình để tạo điều kiện để Albrecht thực hiện hoài bão của mình. Ông kết thúc phát biểu với những lời sau, "Và bây giờ, Albert, người em trai được ban phước lành của tôi, bây giờ đến lượt em. Bây giờ em có thể đến Nuremberg để theo đuổi giấc mơ của em, và anh sẽ chăm sóc cho em."
Tất cả mọi người quay đầu kỳ vọng hướng phía cuối bàn, nơi Albert đang ngồi. Với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao của mình, anh lắc đầu từ bên này sang bên kia trong khi khóc nức nở và lặp đi lặp lại, lặp lại, "Không ... không .. . không ... không. "
Cuối cùng, Albert đứng lên và lau những giọt nước mắt lăn trên má. Hướng tới cuối cái bàn ăn dài, anh nhìn vào khuôn mặt người anh yêu mến, và sau đó, đưa hai bàn tay áp gần má phải mà nói nhẹ nhàng, "Không, anh ơi. Em không thể đến Nuremberg. Đã quá muộn cho em. Anh nhìn đây... hãy xem những gì mà bốn năm làm việc trong hầm mỏ đã làm với bàn tay của em! Các xương trong tất cả các ngón tay đã ít nhất một lần bị gãy, và gần đây em bị viêm khớp ở bàn tay phải nặng tới mức mà em thậm chí không thể cầm được cốc để nâng ly đáp lễ với anh, huống hồ chi là vẽ những đường tinh tế trên giấy da hoặc vải bạt với một cây bút hoặc cây cọ. Không, anh ... đối với em mọi thứ đã quá muộn rồi. "
Hơn 450 năm đã trôi qua. Đến nay, hàng trăm bức chân dung, phác thảo, tranh màu nước, than, tranh khắc gỗ và khắc đồng bậc thầy của Albrecht Durer được treo ở tất cả các bảo tàng lớn trên thế giới, nhưng điều kỳ lạ tuyệt vời là bạn, cũng giống như hầu hết mọi người, thấy quen thuộc chỉ với một tác phẩm của Albrecht Durer. Không chỉ đơn thuần thấy quen thuộc với nó, bạn rất có thể có một bản tranh chép treo trong nhà hoặc văn phòng của bạn.
Một ngày nọ, để tỏ lòng tôn kính Albert vì tất cả những gì ông đã hy sinh, Albrecht Durer cẩn thận vẽ đôi tay đã bị tật nguyền của emtrai với lòng bàn tay chắp vào nhau và nhữngngón tay gầy guộc hướng lên trời cao. Ông đặt tên bức tranh đơn giản là "Hai bàn tay", nhưng cả thế giới gần như ngay lập tức đón nhận kiệt tác của ông và đổi tên món quà tặng tình yêu này thành "Bàn tay cầu nguyện."
Lần sau khi bạn nhìn thấy một bản sao của tác phẩm cảm động này, hãy nhìn lại một lầnthứ hai. Hãy để nó là lời nhắc nhở bạn, nếu bạn vẫn cần một lời nhắc nhở, rằng không ai - không ai - một mình làm được điều kỳ diệu đó bao giờ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét