Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Chứng từ của Gloria Polo (P I)

Gloria Polo
Gloria Polo chết sau khi bị sét đánh và thiêu rụi khủng khiếp vào ngày 5-5-1995 tại Bogotá, Colombia; chị chịu phán xét và rồi được sống lại. Đây là chứng từ của chị: "Từ ảo tưởng đến sự thực".
Từ lời tựa của sách in ra bằng tiếng Bồ Đào Nha: "Chứng từ của Gloria Polo đến tay tôi qua người bạn tôi rất thân. Khi tôi đọc câu chuyện này, tôi cảm thấy có bổn phận phải viết thành sách; những thực tại đức tin mà người ta thấy được kể lại ở đây, thì đã là một phần những điều tôi biết rồi. Nhưng tôi không muốn để rơi mất nhiều sự thật và vì thế tôi đã quyết định xin phép những người đóng vai chủ chốt trong câu chuyện, cho tôi được viết ra cảm nghiệm này.
Tập sách nhỏ mà bạn sắp đọc không chứa đựng điều gì hơn hay kém, những điều người ta thấy trong Sách Thánh; nhưng cho rằng nhiều người không thấy được sự thật sau khi chết, Thiên Chúa khiến cho một người nào đó cảm nghiệm được và sống cái “hơn” này, mà Thánh Kinh nói đến. Người nào đó ở đây là Gloria Polo, người trở lại đời này, đã trở thành ánh sáng của một thực tại liên quan đến mọi người.
Tôi hy vọng rằng chứng từ này của Gloria Polo có thể giúp bạn trong khi bạn đi tìm sự thật.
Tập sách nhỏ này chỉ muốn cho bạn thấy một thực tại sống động mà có thể bạn đã phớt lờ, mặc dầu bạn đã có thể biết, ít nhất một phần, nếu bằng cách nào đó, bạn đã thực hành Lời Sự Thật, được mệnh danh là Thánh kinh".
Cha Macedo, SCJ
Thế giới bên kia
Nhưng đây mới chỉ là phần thể lý mà thôi…Điều lý thú tôi muốn nói là thế này, trong khi thân xác tôi đã thành than nằm đó, cùng một khoảnh khắc tôi thấy mình ở trong một đường hầm ánh sáng màu trắng, tuyệt mỹ, một ánh sáng kỳ diệu, làm tôi cảm thấy vui mừng, bình an, hạnh phúc mà tôi không có lời nào diễn tả được sự vĩ đại của khoảnh khắc ấy. Đó là một sự xuất thần thực sự. Tôi nhìn, và ở cuối đường hầm, tôi thấy một ánh sáng trắng, như một mặt trời, một ánh sáng tuyệt mỹ… Tôi nói “trắng” để cho anh chị em biết một màu sắc, nhưng chúng ta đang nói về những màu sắc mà những màu sắc có trên trần gian không thể sánh bằng. Đó là một ánh sáng lộng lẫy, từ nó tôi cảm thấy một nguồn bình an, một nguồn yêu mến, một nguồn ánh sáng…
Khi tôi đi lên trong đường hầm này về phía ánh sáng, tôi tự nhủ: “Trời đất ơi! Tôi chết rồi!”
Và thế là tôi nghĩ đến các con tôi và tôi thở dài: “Khốn cho tôi chưa, Trời ơi, các con ơi! Các con tôi sẽ nói gì? Người mẹ này bận rộn đến nỗi không bao giờ bà có thời giờ dành cho chúng cả…” Thực ra, sáng nào tôi cũng rời nhà sớm và chẳng về nhà trước 11g khuya.
Và thế là tôi đã thấy cái thực tại của đời tôi, và tôi cảm thấy rất buồn. Tôi đã rời nhà và nhất định chinh phạt thế giới, nhưng bằng một giá mắc dường nào! Gia đình và con cái đối với tôi chỉ hàng thứ yếu!...Vào lúc tâm trạng trống vắng khi không có mặt con cái, không cảm thấy thân xác mình nữa, cũng không cảm thấy chiều kích thời gian hay không gian, tôi nhìn và đã thấy một cái gì rất xinh đẹp: tôi đã xem thấy mọi người của cuộc đời tôi…Chỉ trong một giây lát duy nhất, trong cùng một lúc, tất cả mọi người, những người còn sống và những người đã qua đời. Tôi đã có thể ôm hôn ông bà cố tôi, ông bà nội ngoại, cha mẹ tôi đã qua đời… mọi người! Đó là một khoảnh khắc viên mãn, tuyệt vời, tôi hiểu rằng tôi đã lừa dối mình với câu chuyện đầu thai: họ đã nói với tôi rằng bà tôi đã được đầu thai, nhưng không nói cho tôi biết ở đâu. Vì họ đòi tôi phải trả quá nhiều tiền cho thông tin này, nên tôi không nghĩ đến nữa và cũng không đào sâu vào vấn đề tìm hiểu cho biết bà đã có thể đầu thai vào ai. Anh chị em biết tôi đã bảo vệ thuyết luân hồi… và bây giờ thì tôi vừa mới ôm hôn bà tôi, bà cố tôi…
Tôi ôm hôn bà thật chặt, cũng như ôm hôn mọi người tôi biết, còn sống và đã qua đời. Và tất cả chỉ trong một khoảnh khắc duy nhất thôi. Con gái tôi, khi tôi ôm hôn nó, thì nó rùng mình sợ hãi: Nó 9 tuổi, và nó cảm thấy cái ôm hôn của tôi, vì tôi cũng có thể ôm hôn người còn sống mà (chỉ lúc này thôi, thông thường, chúng tôi không cảm thấy cái ôm hôn này)
Hầu như tôi không ý thức được thời giờ trôi qua vào lúc rất đẹp đẽ ấy. Và rồi bây giờ tôi không còn thân xác nữa, thật là lạ lùng khi thấy người ta trong một cách thức hoàn toàn mới. Thực ra, trước giờ tôi chỉ biết phê bình chỉ trích: người đó mập, ốm, xấu, thanh lịch, không thanh lịch v.v…
Khi tôi nói về người khác, tôi phải luôn luôn phê bình chỉ trích một điều gì. Bây giờ thì không: bây giờ tôi nhìn thấy người ta từ bên trong, và như thế thì đẹp đẽ biết bao…Trong khi tôi ôm hôn họ, thì tôi thấy được những tư tưởng của họ, tình cảm của họ…
Thế là tôi tiếp tục đi tới phía trước, tràn ngập bình an, hạnh phúc và càng đi lên, tôi càng cảm thấy là mình sắp xem thấy một cái gì rất xinh đẹp. Thực ra, về phía đáy, tôi đã thấy một cái hồ xinh đẹp…phải, tôi thấy một cái hồ kỳ diệu, cây cối rất đẹp, mà không chỉ rất đẹp đâu, rất kỳ diệu… Và những bông hoa rất đẹp, đủ mọi màu sắc, với hương thơm tuyệt vời, rất khác với hoa của chúng ta. Mọi cái đều rất đẹp trong ngôi vườn kỳ diệu ấy, rất tuyệt vời…không có những từ ngữ hiện có nào có thể miêu tả được vườn ấy, tất cả đều là tình yêu.
Có hai cây, ở bên cạnh một cái gì xem ra là một lối vào. Tất cả đều rất khác với những gì chúng ta biết ở trần gian này: anh chị em không thể tìm thấy trong thế giới những màu sắc tương tựa, ở trên ấy cái gì cũng rất đẹp!
Chính vào lúc ấy, thì cậu em họ của tôi đi vào trong ngôi vườn ấy.
Tôi biết! Tôi cảm thấy rằng tôi không được, tôi không thể vào đó…
"Góc" - Hot girl Nhật Bản
Lần trở về đầu tiên
Cùng lúc ấy tôi nghe thấy tiếng của chồng tôi. Anh than van, khóc lóc với một tình cảm sâu đậm, và kêu lên: “G oria!!! G oria ơi! Xin đừng bỏ anh! Hãy nhìn các con của em này! Các con em cần em mà! G oria ơi, về đi! Về đi! Đừng hèn nhát! Hãy trở về đi!”.
Tôi nghe thấy tất cả, và tôi thấy anh khóc một cách rất đau khổ… Trời đất ơi, trong lúc như vậy Chúa lại bảo tôi trở lại… Nhưng tôi không muốn trở về đâu! Sự bình an ấy, sự bình an mà tôi được bao bọc ở trong đó, đã làm tôi mê mẩn! Nhưng từ từ, tôi lại bắt đầu xuống lại thân xác mà tôi thấy đã chết. Tôi thấy nó cứng đơ trên một chiếc cáng của Đại học Y tá Quốc gia. Tôi thấy các bác sĩ đang giựt điện trên thân thể tôi, kéo tôi ra khỏi tình trạng đứng tim. Tôi và người em họ tôi vẫn nằm hơn hai tiếng đồng hồ dưới đất bởi vì thân xác chúng tôi đang được xả điện, và người ta không được đụng tới chúng. Chỉ khi việc xả điện đã xong hẳn, họ mới có thể giúp chúng tôi. Và rồi họ bắt đầu những cố gắng làm tôi hồi sinh.
Tôi nhìn; và tôi cho hai bàn chân của linh hồn tôi nghỉ (linh hồn cũng có hình thể con người), đầu tôi phát ra một tia lửa và tôi vào lại thân xác tôi một cách dữ dội, vì thân xác tôi dường như hút tôi vào trong. Thật đau đớn khôn cùng khi vào lại thân xác tôi: có những tia lửa khắp cả người tôi và tôi cảm thấy mình bị ép chặt vào cái gì rất nhỏ (đó là thân xác tôi). Dường như thân xác tôi, với sức nặng và vóc dáng này, đột nhiên đi vào một bộ đồ trẻ sơ sinh, nhưng bằng sắt. Đó là một nỗi khổ kinh khủng, tôi cảm thấy sự đau đớn mãnh liệt do thịt tôi bị thiêu. Thân xác bị thiêu rụi hoàn toàn đã gây nên nỗi đau đớn không thể tả được, nó bốc cháy kinh khủng đầy khói và hơi nước tuôn ra … tôi nghe các bác sĩ kêu lên: “Cô ấy đang trở về! Cô ấy đang trở về!”
Họ rất sung sướng, nhưng đau khổ của tôi thì lại không tả nổi! Hai chân tôi bị cháy đen phát sợ, thịt sống vẫn còn trên cơ thể và cánh tay tôi! Vấn đề ở chân tôi thật nan giải, người ta cân nhắc xem có nên cắt bỏ chúng đi không!
…nhưng đối với tôi thì có một nỗi đau khủng khiếp khác: tính kiêu căng tự phụ của một phụ nữ trần tục, và một phụ nữ xông xáo, thông minh, một sinh viên…Nô lệ cho thân xác, cho sắc đẹp, cho thời trang, tôi dành trọn bốn tiếng đồng hồ mỗi ngày cho thể dục nhịp điệu; chịu làm nô lệ để có một thân xác xinh đẹp, tôi đã qua những cuộc xoa bóp, kiêng ăn, chích thuốc…nói chung mọi thứ anh chị em có thể tưởng tượng ra được. Đây là cuộc đời tôi, thói thường nô lệ hằng ngày để có được một thân xác xinh đẹp.
Tôi vẫn quen nói: nếu mình có bộ ngực xinh đẹp, thì chúng phải được phô ra; tại sao lại giấu chúng đi chứ?
Tôi cũng nói như vậy về cặp giò của tôi, vì tôi biết tôi có cặp giò hấp dẫn, những cơ bắp vùng bụng cuốn hút… Nhưng trong nháy mắt, tôi đã ghê tởm thấy cả đời tôi chỉ là việc săn sóc liên tu và vô ích cho thân xác…Vì đây là trung tâm của đời tôi: tình yêu dành cho thân xác. Còn bây giờ tôi đâu còn thân xác nữa! Thay vào chỗ của bộ ngực, tôi có những lỗ trống làm mọi người sửng sốt, nhất là ngực bên trái, thực ra, không còn nữa. Cặp giò là cái để ngắm, giờ giống như những khúc, những đoạn, nhưng lại không có thịt, đen như than vậy. Xin lưu ý: những phần thân thể mà tôi săn sóc và thích nhất, là những phần bị thiêu rụi hoàn toàn và đúng là không còn thịt nữa.
“Zeus quyến rũ Callisto dưới lốt Artemis” - tranh của họa sĩ Ovid
Tại bệnh viện
Lúc ấy họ đưa tôi đến “nhà thương an sinh xã hội”, nơi họ tiến hành giải phẫu tôi ngay, và bắt đầu lấy đi tất cả mô bị cháy. Trong khi họ gây mê cho tôi, thì tôi lại ra khỏi thân xác mang theo nỗi lo lắng về đôi chân của mình, sự việc xảy đến quá đột ngột, tôi thấy kinh khủng và hãi hùng…
Nhưng trước tiên, thưa anh chị em, tôi phải nói với anh chị em một điều: Tôi là một “người Công giáo kiêng khem (bổn phận)”, tôi đã làm như thế cả đời tôi, bởi vì liên hệ của tôi với Thiên Chúa được tính đến trong một Thánh Lễ Chủ nhật 25 phút, và chỉ có thế thôi. Tôi đi Lễ ở nơi nào mà linh mục nói ít thôi, vì tôi thấy chán lắm! Tôi cảm thấy khổ sở với những linh mục nào nói nhiều! Đây là liên hệ của tôi với Thiên Chúa! Đối với việc này, thì tất cả dòng đời làm tôi mê mẩn: tôi thiếu sự che chở của việc cầu nguyện, tôi hời hợt với niềm tin, ngay cả trong Thánh Lễ! Một hôm, khi tôi đang học chuyên môn, tôi nghe một linh mục quả quyết rằng không có hỏa ngục, và ngay cả ma quỉ cũng không có nữa!
Đó chính là điều tôi muốn nghe! Lập tức tôi thầm nghĩ: nếu không có ma quỉ, và không có hỏa ngục, thì tất cả chúng ta đều được lên Thiên Đàng! Và như thế có gì phải sợ?!
Điều làm tôi buồn nhất bây giờ và tôi rất xấu hổ xưng thú với anh em là giây ràng buộc duy nhất còn giữ tôi trong Giáo hội, là nỗi sợ ma quỉ. Khi tôi nghe nói rằng không có hỏa ngục, thì tôi nói ngay: rất tốt, nếu tất cả chúng ta đều được lên Thiên Đàng, thì chúng ta là gì hay làm gì đâu có quan trọng!
Điều này đã định đoạt toàn bộ việc tôi rời xa Chúa. Tôi đã tự xa Gíáo Hội và tôi đã bắt đầu nói bậy, với những tiếng chửi thề v.v…Tôi không còn sợ tội nữa và tôi bắt đầu hủy hoại liên hệ của tôi với Thiên Chúa. Tôi bắt đầu nói với mọi người rằng không có ma quỉ, rằng chúng là những chuyện bịa đặt của các linh mục, rằng Giáo hội muốn dùng chúng để lôi kéo về mình, và sau cùng… tôi đã đi tới chỗ nói với các bạn đồng nghiệp tôi ở Đại học rằng Thiên Chúa không hiện hữu, rằng chúng ta là những sản phẩm của tiến hóa, v.v… tôi đã thành công trong việc gây ảnh hưởng cho nhiều người.
Bây giờ chúng ta hãy trở lại phòng giải phẫu: khi tôi thấy mình ở trong tình huống ấy, tôi đã thất kinh hồn vía! Cuối cùng tôi đã thấy rằng có ma quỉ và chúng đã đến để tìm kiếm tôi cách riêng thế nào! Chúng đến để đưa cho tôi tờ hóa đơn, người ta có thể nói thế, vì tôi đã nhận những lời chúng đề nghị phạm tội mà! Và những lời đề nghị này đâu có miễn phí! Chúng có giá của chúng! Tội lỗi tôi phạm kéo theo những hậu quả …
Lúc ấy tôi thấy từ bức tường phòng giải phẫu có rất nhiều người, nhìn chung thì rất bình thường đi ra, nhưng với một vẻ hận thù, quái ác, khủng khiếp, khiến hồn tôi run rảy: ngay lập tức tôi nhận thức rằng mình đang phải đương đầu với ma quỉ. Trong thâm tâm, tôi đã ý thức đặc biệt điều này: thực ra, tôi hiểu rằng đối với mỗi một người trong những người này, tôi mắc nợ một điều gì đó, rằng tội thì không phải là miễn phí, và rằng lời dối trá chính yếu của ma quỉ là nói rằng nó không hiện hữu: đây là chiến lược tuyệt chiêu của nó để tha hồ hành động trên chúng ta. Tôi nhận thấy rằng có, nó có hiện hữu, và rằng nó đã đến để bao vây tôi, để tìm tôi! Hãy hình dung ra nỗi hoảng sợ, nỗi kinh hoàng này như thế nào!!!
Óc thông minh và khoa học của tôi, bây giờ chẳng giúp tôi được chút nào cả. Tôi đi quanh trong phòng, tôi cố gắng vào lại thân xác mình, nhưng xác thịt của tôi không đón nhận, và nỗi khiếp sợ thật là kinh khủng! Cuối cùng thì tôi chạy bán sống bán chết, tôi đã đi qua, tôi không biết bằng cách nào, qua được bức tường phòng giải phẫu, hy vọng có thể trốn trong những hành lang bệnh viện, nhưng khi tôi đã đi qua bức tường…rớt xuống! Tôi đã nhảy xuống quãng không …! Tôi đã tiến về dăm bảy đường hầm là những đường đi xuống đáy. Ban đầu còn có một tia sáng nhỏ, giống như những tổ ong mà trong đó có rất nhiều người: trẻ có, già có, đàn ông có, đàn bà có đang la ó, và với những tiếng thét làm rợn người, họ đang nghiến răng… Còn tôi mỗi lúc mỗi hãi hùng và đang tiếp tục đi xuống để tìm cách ra khỏi đó, trong khi ánh sáng đang tắt dần…Tôi tiếp tục lang thang trong những đường hầm này, trong bóng tối kinh khủng đó, cho đến khi tôi tới một chỗ tối tăm mờ mịt mà người ta không thể so sánh nó với cái gì khác…Tôi chỉ có thể nói rằng bóng tối đen kịt nhất trên mặt đất nếu so sánh với nó, còn hơn cả ánh sáng mặt trời lúc chính ngọ. Dưới đó, cũng cùng một bóng tối ấy lại phát sinh nỗi đau đớn, nỗi kinh hoàng, nhục nhã, và có mùi hôi thối kinh khủng. Đó là bóng tối sống động, phải, nó sống động; đầu óc thì mất trí hay mụ đi. Cuối đường đi xuống của tôi, chạy dọc theo những đường hầm này, tôi tới một chỗ bằng phẳng. Tôi phát điên lên, với ý chí mãnh liệt muốn ra khỏi đó ngay; cùng một ý chí xưa nay, nhưng bây giờ nó đã không giúp tôi chút nào cả, vì tôi đã ở đó và ở lại đó. Ở một điểm nào đó, tôi đã thấy đất mở ra, như một cái miệng lớn, khổng lồ! Nó sinh động! Sinh động! Tôi cảm thấy thân thể tôi trống rỗng, trống rỗng một cách sững sờ, và bên dưới tôi là một vực thẳm khủng khiếp không thể tin vào mắt mình, thật ghê sợ; điều làm tôi ớn lạnh nhất là, từ đó trở xuống, anh chị em sẽ không cảm thấy thậm chí một chút Tình Thương của Thiên Chúa, và ngay cả một giọt hy vọng nữa! Vực thẳm ấy có cái gì hút tôi vào đó. Tôi kêu gào như một mụ điên, như đang bị tra tấn, cảm thấy khiếp sợ không thể tránh khỏi rớt xuống đó, vì tôi nhận thấy rằng tôi đang bị trượt vào bên trong không ai cứu vãn được… Tôi biết rằng, nếu tôi có thể vào, tôi sẽ không thể ở lại đó chút nào cả, nhưng tôi tiếp tục trượt xuống, không bao giờ có thể lên lại. Chính điều này là cái chết thiêng liêng của linh hồn tôi.
Sự chết thiêng liêng của linh hồn: tôi đã hư mất đời đời không cứu vãn được. Nhưng trong nỗi kinh sợ thật khủng khiếp này, ngay chính lúc tôi sắp sửa vào (hỏa ngục), thì Thánh Micae, Tổng lãnh Thiên thần, chụp lấy hai bàn chân tôi… Thân xác tôi đã vào trong vực thẳm ấy, nhưng hai bàn chân tôi vẫn còn được giữ lại trên cao. Đó là một khoảnh khắc khủng khiếp và thật đau đớn. Khi tôi tới đó, thì chút ánh sáng còn lưu lại trong linh hồn tôi, làm cho những thằng quỉ ấy tức giận; tất cả những hình thù nhơ nhớp khủng khiếp ở dưới đó lập tức tấn công tôi. Những hình thù ghê sợ ấy giống như những giòi bọ, giống như những con đỉa đang cố chắn ánh sáng lại. Xin hãy hình dung xem kinh khiếp dường nào khi thấy tôi bị những loài như thế phủ kín…Tôi la hét, tôi la hét như một mụ điên! Những thứ đó đang bị đốt cháy! Thưa anh chị em, chúng là sự tối tăm sống động, chính lòng hận thù đốt cháy, tàn phá chúng ta, làm cho chúng ta trần trụi. Không có lời nào diễn tả được sự ghê rợn ấy!
"E lệ" - thiếu nữ Trung Quốc
Các linh hồn nơi luyện ngục
Xin lưu ý rằng tôi là một người vô thần, nhưng ngay lúc đó, tôi bắt đầu kêu lên: “Thưa các Linh hồn nơi Luyện ngục! Xin làm ơn kéo con ra khỏi đây! Con xin các vị, xin các vị giúp con!”
Trong khi tôi đang kêu lên như vậy, thì tôi nghe thấy hàng ngàn và hàng ngàn người, trẻ tuổi… đang kêu la. Phải, trước hết những người trẻ tuổi, với rất nhiều đau khổ! Tôi nhận thấy rằng ở đó, trong nơi ghê sợ này, trong vũng bùn lầy thù ghét và đau khổ ấy, họ nghiến răng, với những tiếng la hét và ai oán, khiến tôi đầy lòng xót thương và tôi sẽ không bao giờ có thể quên được… (Đã 10 năm qua đi, nhưng tôi vẫn còn kêu khóc và đau khổ, khi tôi nhớ đến đau khổ của tất cả những người ấy)…Tôi phải nói, tôi đã hiểu rằng ở trong chốn ấy, có những người trong một lúc thất vọng, họ đã tự tử…Bây giờ họ đang chịu cực hình, gần với những quái vật khủng khiếp, đang bị ma quỉ bao vây hành hạ họ. Nhưng cực hình dữ dội nhất trong tất cả các cực hình này là sự vắng bóng Thiên Chúa, bởi vì ở đó, người ta không cảm thấy Thiên Chúa. Tôi hiểu rằng, những người mà vào một lúc thất vọng, đã tự sát, thì phải ở lại đó, giữa những cực hình ấy, cho đến hết thời gian mà họ đã sống ở đời qua đi; bởi vì tất cả những người tự sát, đã ra khỏi trật tự thiên linh.
Những người khốn khổ ấy, trên hết là rất nhiều người trẻ, nhiều, nhiều lắm… Họ kêu la và đau khổ lắm…Nếu một người mà biết được những đau khổ đang chờ đợi mình, thì không bao giờ có ai quyết định tự tử cả!
Anh chị em có biết đâu là cực hình lớn lao nhất ở đó không?
Đó là thấy cha mẹ mình, hay bà con họ hàng mình là những người còn sống đang kêu khóc và đau khổ vì ý thức tội lỗi lớn lao: nếu tôi phạt nó hay nếu tôi đừng phạt nó, phải chi tôi nói với nó điều này hay không nói với nó như vậy, nếu tôi đã làm điều này hay điều nọ… Sau cùng, những nỗi ân hận này kinh khủng đến nỗi - một hỏa ngục thực sự cho những người còn sống ở đời này yêu mến chúng, chúng là điều làm cho họ đau khổ nhất. Đó là cực hình lớn nhất cho chúng, và ở đây ma quỉ nổi điên lên, cho thấy những cảnh tượng này:
“Hãy xem mẹ mày khóc àm sao, hãy xem bà đau khổ th nào, hãy xem ba mày đau khổ ra sao, hãy xem họ tuyệt vọng th nào, đau buồn làm sao, hãy xem họ tự àm mình hổ thẹn và cãi cọ, tố cáo ẫn nhau th nào, hãy nhìn vào tất cả nỗi đau khổ mày đã g y ra cho họ. Hãy xem họ đã phản o n cùng Thiên Chúa như th nào. Hãy nhìn vào gia đình mày xem. Tất cả chuyện này à do ỗi của mày cả đó!”
Điều mà những linh hồn khốn khổ này cần là, những ai còn ở lại dưới trần thế này có thể bắt đầu bước đường hoán cải, họ có thể thay đổi cuộc đời họ, họ có thể làm những việc bác ái, họ có thể thăm viếng những người đau yếu… Và họ có thể dâng các Thánh lễ cầu cho linh hồn người quá cố. Các linh hồn này được hưởng nhờ ơn phúc vô cùng do tất cả điều này. Thực sự những linh hồn thấy mình ở trong Luyện Ngục chẳng thể làm gì cho chính mình được nữa. Không còn làm gì được nữa! Nhưng Thiên Chúa thì có, qua Thánh Lễ. Cả chúng ta nữa cũng phải giúp các ngài bằng cách này.
Thế là tôi hiểu rằng những linh hồn khốn khổ ấy không thể giúp tôi, và trong đau khổ này, trong phiền não này, tôi lại bắt đầu kêu la: “Oan uổng cho tôi! Hãy xem, tôi là một vị Thánh mà! Tôi không bao giờ trộm cắp! Tôi không bao giờ giết người! Tôi không bao giờ làm điều ác cho bất cứ một ai! Mà trái lại, trước khi bị thất bại trong việc làm ăn, tôi đã nhập khẩu những sản phẩm tốt nhất từ Thụy Sĩ, tôi nhổ và trồng răng, nhiều lần, tôi không bắt khách hàng phải trả tiền nếu họ không đủ khả năng. Tôi đã mua đồ cho người nghèo! Thế sao tôi lại ở đây?!
Tôi đang minh oan cho quyền lợi của tôi! Tôi là người rất tốt lành, lẽ ra tôi phải lên thẳng Thiên Đàng chứ, Tại sao tôi lại ở đây?!
Mỗi Chúa nhật tôi đều đi Lễ, mặc dầu tôi coi mình là một người vô thần và tôi không để trí đến những gì linh mục nói, không bao giờ tôi bỏ lễ mà. Cả đời, tôi chỉ bỏ Lễ nhiều nhất là năm lần thôi, Vậy tại sao tôi lại ở đây?!
“Nhưng tôi đang làm gì ở đây chứ? Xin kéo tôi ra khỏi đây! Xin đưa tôi ra khỏi đây!” quá kinh hãi, tôi tiếp tục la hét với những quái vật kinh tởm ấy đang cố bám riết vào tôi!
“Tôi là người Công giáo! Tôi là người Công giáo, xin đưa tôi ra khỏi đây!”.
Hà Nội 1903.
Tôi đã gặp cha mẹ tôi
Khi tôi hô to lên rằng tôi là người Công giáo, thì tôi đã thấy một đốm sáng và anh chị em biết rằng chỉ một chút ánh sáng, thậm chí rất nhỏ trong bóng tối đen ấy, lại là ánh sáng mạnh nhất. Nó là món quà lớn nhất mà người ta có thể nhận được. Tôi đã thấy mấy tầng ở đầu vực thẳm này, và tôi thấy cha tôi (đã qua đời 5 năm trước đây) ở gần sát với lối vào vực thẳm. Người có một chút xíu ánh sáng; và lên trên bốn tầng nữa, tôi đã thấy mẹ tôi, với nhiều ánh sáng hơn và ở đó, bà đang trong tư thế cầu nguyện. Ngay khi thấy các ngài, tôi đã cảm nghiệm một niềm vui khôn tả đến nỗi tôi kêu lên: “Ba! Má! Mừng quá, ba má hãy đ n và đưa con đi! Xin đ n và đưa con ra khỏi đây đi! Ba, Má ơi, xin đón và đưa con ra khỏi đ y! xin mang con ra khỏi đây!”.
Trong khi toàn bộ chuyện này đang xảy ra, thì thân thể tôi bị hôn mê trầm trọng: tôi bị luồn ống nối với các máy, và hấp hối. Không khí không vào phổi tôi, hai trái thận không hoạt động.. Tôi có được nối vào các máy móc thì chỉ vì chị tôi là một bác sĩ, chị đã năn nỉ các đồng nghiệp, với lý do là họ không phải Thiên Chúa. Thực ra, họ nghĩ rằng không đáng giữ cho tôi sống, và họ nói với bà con tôi bằng những từ này: trường hợp này không đáng giữ sống mãi, nghĩa là tốt hơn để cho tôi chết yên hàn, vì dù sao đi nữa tôi cũng thấy mình hấp hối rồi. Chị tôi năn nỉ tha thiết họ… (nên cho tôi sống).
Anh chị em có biết từ “tréo cẳng ngỗng” không? Tôi bênh vực việc trợ tử, quyền được chết một cách đàng hoàng!
Các bác sĩ không cho ai vào chỗ của tôi, trừ bà chị bác sĩ này của tôi, luôn túc trực bên cạnh tôi.
Khi linh hồn tôi đã ở thế giới bên kia, tôi thấy cha mẹ, người chị đứng bên cái xác đang hôn mê của tôi, chị nghe rõ tiếng tôi thét lên kêu cha mẹ tôi, sung sướng vì biết có thể được cha mẹ đến đón đi.
Tình cảnh ấy có thể đã xảy ra cho một người trong số anh chị em ở đây, khi nghe một người nào đó đang trong tình trạng bất tỉnh thét lên, hay nói mấy tiếng: đây là điều đã xảy ra với tôi. Tôi hầu như làm cho chị tôi chết vì sợ! Thực ra, tôi bắt đầu thét lên vui mừng khi tôi thấy các ngài, xin các ngài đến đón tôi và thế là chị tôi, người nghe thấy tất cả chuyện này, đã la lên: “Em tôi ch t rồi! Mẹ tôi và ba tôi đã tới đem nó đi! Đi đi, đừng đem nó đi! Xin má đi đi, xin ba đi đi, đừng đem nó đi! Ba má không thấy à nó có con d i hay sao! Xin đừng đem nó đi! Xin đừng đem nó đi!”.
Các bác sĩ phải lôi chị tôi ra khỏi đó, nghĩ rằng người chị khốn khổ của tôi đang mê sảng, có thể đang bị sốc; điều này cũng bình thường và dễ hiểu thôi, vì đó không phải gây ra bởi chuyện nhỏ: cái chết của người em họ tôi, đem xác em tôi tới nhà xác, người em gái chết mà lại không chết, nhưng sẽ còn sống thêm 24 tiếng đồng hồ nữa, theo ý kiến các bác sĩ… Đã ba ngày nay chị cứ phải đau khổ thế này, và đau khổ thế này không hề chợp mắt. Chẳng ngạc nhiên khi các bác sĩ tin rằng chị tôi đã mệt lả và là mồi cho ảo giác…
Đối với hoàn cảnh của tôi, anh chị em tưởng tượng ra tôi vui dường nào khi tôi xem thấy cha mẹ mình! Ở nơi đó, trong tình huống dễ sợ ấy tôi thấy mình ở đó, tôi đã xem thấy cha mẹ tôi!
Khi ông bà nhìn về phía tôi và thấy tôi ở đó, anh chị em không thể tưởng tượng được nỗi đau đớn tột cùng thể hiện qua gương mặt của các ngài. Vì ở đó, chúng tôi nhận thức được, và chúng tôi thấy được tình cảm của người khác; tôi đã thấy được nỗi đau mà các ngài đang chịu, nỗi đau khổ cùng cực. Cha tôi bắt đầu khóc lóc suốt, như mưa như gió và ông bắt đầu la lên: “Con gái của ba ơi, Ồ, không! Chúa ơi, con gái ba, không! Chúa ơi, con gái bé bỏng của ba, không!”.
Mẹ tôi thì đang cầu nguyện, và khi bà nhìn về phía tôi và bà thấy nỗi sầu thảm trong mắt tôi, nhưng trong lúc đó không gì lấy đi sự bình an và sự dịu hiền trên gương mặt bà, ngay cả nước mắt! Thay vì khóc, bà đã ngước mắt lên, rồi quay qua nhìn về phía tôi. Tôi kinh sợ hiểu rằng các ngài không thể kéo tôi ra khỏi đó! Điều này làm tôi thêm đau khổ, các ngài ở đó, chia sẻ đau đớn của tôi, mà không có thể làm gì cho tôi! Tôi cũng hiểu rằng các ngài ở đó để trả lẽ với Chúa về việc dạy dỗ tôi. Các ngài là những giám hộ đã được giao phó công việc chăm lo những nén bạc mà Thiên Chúa đã cho tôi. Với đời sống và chứng từ của các ngài, các ngài đã phải bảo vệ tôi khỏi những tấn công của Xa-tan. Và các ngài phải nuôi dưỡng những ân sủng mà Thiên Chúa đã ban cho tôi qua Bí tích Rửa tội. Tất cả các cha mẹ đều là những người canh giữ những nén bạc mà Thiên Chúa đã ban cho con cái.
Khi tôi thấy nỗi đau khổ các ngài chịu, nhất là nỗi đau của ba tôi, thì tôi lại kêu la, thất vọng: “Xin đưa con ra khỏi đây! Xin đưa con ra khỏi đ y! Con không có ỗi gì mà phải ở đ y, vì con à người Công giáo mà, vì con à người Công giáo mà. Xin kéo con ra khỏi đây!”.
Gloria Polo
(Một số ảnh không liên quan đến nội dung bài viết)
"Black" - người đẹp Việt Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét