Bụi thạch nam với đóa hoa hình chuông trải dài buồn thảm trong tiểu thuyết "Đồi gió hú" |
Tôi vừa đọc lại "Đồi gió hú" và lần đầu tiên nhìn thấy rõ những gì được gọi là (và có lẽ thực sự là) những khuyết điểm của nó, hình dung được dứt khoát nó có vẻ như thế nào dưới mắt những người khác - những người xa lạ vốn không biết gì về tác giả, không quen với địa phương được dựng làm khung cảnh cho câu truyện; đối với họ, cư dân, phong tục cùng những đặc điểm thiên nhiên của các thôn xóm và vùng đồi ngoại vi ở khu vực hành chính phía tây Yoócsio, là những điều dị ngoại và lạ lẫm. Đối với tất cả những người như thế, "Đồi gió hú" hẳn có vẻ là một sản phẩm thô kệch và kỳ quái.
Những dải đồng hoang man dại của miền bắc nước Anh có thể chẳng làm họ hứng thú gì: ngôn ngữ, cung cách, nhà cửa và những tập tục gia đình của những người dân ở rải rác trong các quận huyện ấy hẳn là rất khó hiểu đối với những độc giả đó và những chỗ nào hiểu được lại gớm ghiếc. Những người nam và nữ, mà bản chất có lẽ rất bình lặng, tình cảm thì ôn hòa về mức độ, từ trong nôi đã được luyện để giữ sao cho phong độ hết sức điềm đạm và lời ăn tiếng nói thật là ý tứ, hẳn phải hoang mang trước cách nói năng thô lỗ, phũ phàng, trước những dục vọng được biểu lộ một cách gay gắt, những thù ghét không kiềm chế, ngoại trừ những người chăn dạy cũng cộc cằn như chính bản thân họ.
Chân dung nữ văn sĩ Emily Bronte |
Về tính quê mùa của "Đồi gió hú" tôi thừa nhận lời kết tội đó vì tôi cảm thấy đó là chất. Nó quê mùa từ đầu đến đuôi. Nó đầy chất đồng hoang, man dại và xù xì như rễ cây thạch nam. Mà nếu như nó khác đi thì đâm mất tự nhiên, vì chính tác giả là một kẻ sinh ra và được nuôi lớn lên ở đồng hoang. Hẳn nhiên, ví như số phận đặt cô ở thành thị, thì những trước tác của cô - nếu cô theo đòi nghiệp văn chương - ắt đã có một tính cách khác. Ngay cả, nếu do ngẫu nhiên hay do sở thích mà cô chọn đề tài tương tự, chắc cô cũng xử lý nó theo cách khác. Giả sử Elix Bel (bút danh của Emily hồi ấy) là một quý bà hay một quý ông quen với cái gọi là "giới thượng lưu", thì cách nhìn của cô đối với miền hẻo lánh và hoang dã, cũng như đối với những con người ở đấy, ắt hẳn phải khác xa cái nhìn thực tế của cô gái quê lớn lên ở địa phương. Không nghi ngờ gì, nó ắt phải rộng hơn - bao quát hơn, nhưng còn có độc đáo hơn, chân thật hơn hay không, thì chưa chắc.
Nói về cảnh vật và vị trí thì khó mà có thể chứa chan thiện cảm đến thế: Elix Bel không miêu tả như một người chỉ tìm thấy ở quang cảnh khoái cảm cho con mắt và sở thích mà thôi; những ngọn đồi quê hương đối với cô còn xa hơn một cảnh tượng; đó là cái cô sống trong đó và bởi nó, khác nào lũ chim trời là những kẻ cư trú của đồi, hay đám thạch nam là sản phẩm của đồi. Cho nên những đoạn cô tả cảnh thiên nhiên là đúng như cần phải thế và trọn vẹn như cần phải thế.
Yorkshire là tên của mảnh đất nhiều đồi núi phía bắc nước Anh |
Nếu đọc tác phẩm của cô, trong bản thảo rùng mình dưới ảnh hưởng đay nghiến của những phẩm chất tàn nhẫn và khắc nghiệt đến thế, của những tinh thần sa ngã đến thế; nếu có ai kêu rằng chỉ nghe kể một số cảnh ghê sợ và sắc nét cũng đủ mất ngủ ban đêm, và phá rỗi yên tĩnh tinh thần ban ngày, thì Elix Bel ắt sẽ tự hỏi thế nghĩa là gì và ngờ kẻ phàn nàn nào đó điệu đàng. Nếu cô còn sống, hẳn trí tuệ cô tự nó lớn lên như một cái cây khoẻ khoắn, cao hơn, thẳng hơn, xoè tán rộng hơn và những quả mãn khai của nó sẽ đạt đến một độ chín ngọt ngào hơn và nở rộ rực rỡ hơn; nhưng chỉ có thời gian và kinh nghiệm mới tác động được đến trí tuệ đó, nó không chịu phục tùng ảnh hưởng của những trí năng khác.
Nữ diễn viên Sienna Miller phải tăng cân trong phim "Đồi gió hú" |
Có một nét hài hước lầm lì, khô khan trong sự phác họa lão già Joseph, và dăm ba thoáng duyên dáng, vui tươi làm linh hoạt cô gái Catherine con. Ngay cả nữ nhân vật đầu tiên mang tên này cũng không khuyết một vẻ đẹp kỳ lạ nào đó trong sự dữ dội của nàng. Hoặc thiếu trung thực giữa cơn cuồng si lầm lạc và lầm lạc cuồng si. Heathcliff thì khôn đường cứu chuộc, chẳng có lấy một lần chệch ra khỏi tiến trình thẳng như tên bắn tới sa đọa, từ lúc "cái vật nhỏ nhoi, tóc đen, da ngăm u ám như thuộc dòng dõi quỷ sứ" được cởi ra lần đầu từ cái bọc và đặt chân lên nền bếp ngôi nhà trại, cho đến cái giờ mà Ellen Dean thấy cái thi thể vạm vỡ, nằm ngửa trong chiếc giường quây ván với đôi mắt mở to nhìn trừng trừng như "giễu những cố gắng của bà nhằm khép nó lại và cặp môi hé mở cùng hàm răng trắng nhọn cũng đang cười giễu". Heathcliff lộ ra độc trọi tình cảm có tính người, và đó không phải là tình yêu của y đối với Catherine, đây là một tình cảm dữ tợn và phi nhân: một thứ đam mê như có thể thấy sôi sục và cháy rực trong bản chất độc ác của một hung thần nào đó, một ngọn lửa có thế tạo ra thành một trung tâm quằn quại - cái linh hồn vĩnh viễn khổ đau của một chức quyền ở cõi âm ty, và bằng sự thiêu phá không ngừng và không thể dập tắt, ngọn lửa đó thực thi cái bản án buộc y phải mang Địa Ngục theo cùng với mình ở bất cứ chốn nào y lang bạt tới. Không, cái sợi dây duy nhất còn nối liền Heathcliff với loài người, là chút thương mến, được thú nhận một cách thô lỗ, của y đối với Hareton Earnshaw, gã thanh niên bị y làm lụi bại, rồi đến lòng trân trọng nửa bộc lộ nửa hàm ẩn ý của y đối với Ellen Dean. Bỏ những nét đơn lẻ ấy đi thì phải nói rằng y chẳng phải con cái thủy thủ Ấn, cũng chẳng phải dòng dõi Digan, mà là một hình người hồn quỷ - một con ma cà rồng - một con quỷ.
Gà gô trên những đồng cỏ vùng Yorkshire |
Còn về phần anh, người nghệ sĩ trên danh nghĩa - đóng góp của anh vào đó chỉ là làm việc một cách bị động theo những mệnh lệnh không phải do anh truyền và anh cũng không được quyền nghi vấn - điều đó ắt không được xướng lên theo nguyện cầu của anh, cũng như không thể dẹp đi hoặc thay đổi theo ý muốn bất thường của anh. Nếu kết quả là hấp dẫn, thế gian sẽ khen anh, mà anh chả mấy xứng đáng được khen; nếu nó là gớm guốc, cũng thế gian ấy sẽ chê anh, mà gần giống như trong trường hợp trên, anh chả mấy bị đáng chê.
"Đồi gió hú" đã được đẽo tạc trong một xưởng hoang dại bằng những dụng cụ đơn sơ, từ chất liệu mộc mạc. Nhà điêu khắc thấy một khối đá granit trên một cánh đồng hoang quạnh quẽ. Nhìn kỹ, chàng thấy từ tảng đá có thể tạo một cái đầu như thế nào: man rợ, đen đúa, hung hãn, cùng dáng hình được đắp nặn với ít nhất là một yếu tố của hùng vĩ - sức cường. Chàng làm việc với một cái đục thô sơ và không theo hình mẫu nào ngoài những thị ảnh từ những suy tư của chàng. Với thời gian và lao động, khối đá mang hình người. Và kia, nó sừng sững đứng, đồ sộ, đen đúa và cau có, nửa tượng, nửa núi đá: là tượng thì khủng khiếp giống như quỷ; là núi đá thì hầu như đẹp, vì nó có màu xám dịu, khoác trên mình lớp rêu của đồng hoang. Và đám thạch nam với những chùm hoa hình chuông cùng hương thơm ngạt ngào của nó, vẫn thủy chung mọc sát dưới chân đã khổng lồ.
Saclot Bronte
Diễn viên Sienna Miller vào vai Catherine trong phim "Đồi gió hú". |
"Đồi gió hú" không phải là một cuốn sách để chúng ta đàm luận, nó là một cuốn sách để chúng ta đọc... Nó chứa đựng một thứ mà rất ít tiểu thuyết gia có thể cho chúng ta, ấy là năng lực. Tôi chưa thấy một cuốn tiểu thuyết nào mà nỗi buồn rầu thống khổ, niềm vui sướng điên cuồng, tính độc ác vô tình, sự ám ảnh của ái tình được diễn tả một cách kỳ diệu như trong "Đồi gió hú".
Mùa đông ở Yorkshire. |
tôi thật tiếc cho chính bản thân mình vì không thể hiểu rõ hết được tất cả những bí ẩn huyền diệu trong kiệt tác Đồi gió hú. Nhưng tôi tin chắc mình hiểu được phần nào đó của cái sự thật về một cuốn tiểu thuyết tuyệt vời nhất mọi thời đại.
Trả lờiXóa