Cá nướng than... ngon đáo để....!!! |
Thực vậy, có ai một buổi chiều lất phất mưa xanh, trời căm căm rét, mà ngả một con cầy ra đánh chén với đôi ba bạn cố tri mới có thể cảm thấy rằng không phải đời lúc nào cũng không đáng để cho người ta sống.
"Đê mê" - Hoa hậu Mai Phương Thúy |
Là vì đời có thịt cầy, thỉnh thoảng ăn chơi một bữa ta thấy nó cũng bõ để cho ta sống, mặc dầu có nhiều lúc cái kiếp con người còn khổ hơn cả cái kiếp con chó vài ba bực.
Giấc mộng trưa hè |
Những lúc đó, ăn vàng vào miệng cũng không ngon. Ăn
vàng vào miệng không ngon, nhưng ăn một miếng chả chó, ta lại muốn ăn hai để chờ
món tái đem lên, ta vừa nhắm nhót vừa suy nghĩ trong khi đợi món dựa mận, chết
chết! Sao nó ngầy ngậy, béo béo, ngòn ngọt mà lại có thể thơm đến thế!
Ta tự bảo: “Ờ mà, sống ở đời bất quá nhiều lắm cũng
chỉ đến sáu, bảy chục năm là cùng. Mà trong sáu, bảy chục năm đó, ngày vui quá
ít, lo âu, sầu não lại nhiều, thế thì tội gì lại chuốc phiền khổ vào người cho
mệt!
"Sắc vàng" - siêu mẫu châu Âu |
Thôi thì được ngày nào hãy cứ biết chiều ông thần
khẩu ngày ấy đã, sau ra sao sẽ liệu. Ấy thế mà chưa biết chừng ăn một bữa cầy
vào, cái vận mình nó lại chuyển hung thành cát, chuyển đen thành đỏ thì lại
càng hay, chớ có sao đâu?
Thật vậy, thịt cầy ở nước ta không phải là một món
ăn như thịt dê, thịt lợn, nhưng nó lại còn là một niềm tin tưởng trong dân gian
nữa.
Vận đương xúi quẩy, ăn một bữa thịt chó vào, người ta rất có hy vọng giải đen. Đánh bạc thua liền ba đêm, này! Ăn một bữa thịt chó, có người gỡ lại hết cả tiền thua, mà lại còn được thêm là khác.
Vận đương xúi quẩy, ăn một bữa thịt chó vào, người ta rất có hy vọng giải đen. Đánh bạc thua liền ba đêm, này! Ăn một bữa thịt chó, có người gỡ lại hết cả tiền thua, mà lại còn được thêm là khác.
"Gánh hát" - ảnh Việt Nam xưa |
Nhưng dẫu sao, chuyện di chuyển vận hạn cũng là
chuyện của tương lai huyền bí. Nói ngay chuyện thiết thực ở trước mắt mà chơi.
Một chiều mưa phiêu phiêu ở chốn đồng ruộng căm căm
gió rét, không đi chơi đâu được, mà trải một cái chiếu lên thềm gạch ngô, đưa
cay vài chén tửu, trước mặt có một mâm thịt chó làm đủ các món: chả, tái, cary,
dựa mận, chạo, nem... riêng cứ trông thôi, ta cũng đã thấy lòng phiêu phiêu như
mở hội rồi.
"Sương xớm" - người mẫu Nhật Bản |
Người chưa ăn bao giờ ăn thử một miếng lại muốn ăn
hai, còn người đã biết ăn rồi thì phải nói rằng trông thấy thịt chó mà không được
ăn thì buồn bã ủ ê, nếu không muốn nói là bủn rủn chân tay, bắt chán đời muốn
chết.
ruộng bậc thang ở Sa Pa |
Nhắm một miếng dồi, lại đưa cay một tợp rượu, rồi
khẽ lấy hai ngón tay nhón một ngọn rau húng điểm vào một vị hăng hăng, man mát
cho tất cả cái bùi, cái béo, cái cay, cái mát, cái hăng quyện lấy nhau, anh sẽ
nói với tôi cảm tưởng của anh ra thế nào... Quả vậy, nếu sau này, người ta chết
xuống âm phủ mà không có dồi chó để ăn thì âu cũng là một mối hận thiên thu mà
ta cần phải đề phòng ngay tự giờ.
"Bến đợi" - Hotgirl Trung Quốc |
Gắp một miếng chấm muối chanh, rồi đưa cay một hơi rượu, ta thấy tất cả tiết, sụn, lá thơm và đậu xanh ở trong miếng dồi nâng đỡ nhau, đoàn kết nhau thành một khối bất khả chia lìa, không những thấy ngon lành cho khẩu cái mà thôi, nhưng lại còn làm cho ta mát gan nở ruột vì cái đẹp tinh thần do sự nhất trí tạo thành.
Ai cũng đã ăn dồi lợn, và ai cũng ăn dồi của người
Tây mà ta thường gọi một cách nôm na là “sốt sích”.
Bằng thế nào được dồi chó, phải không ông? Dồi chó
làm khéo thì cái ruột phải ken kỹ cho mỏng như tờ giấy, đến lúc ăn vào nó cứ
giòn tan, không mềm lừ những tiết như dồi lợn, mà cũng không bã như rơmi kiểu dồi
tây; nhưng nó nhuyễn lừ đi, nhai kỹ lại hơi sừn sựt, bùi béo nhưng không ngấy,
ngan ngát nhưng không nồng mùi tỏi.
"Mùa xuân ở Italy" - tranh của họa sĩ Levitan |
Có một hôm trời lạnh bàng bạc màu chì, đứng tựa vào
một hàng rào dâm bụt xanh, hoa đỏ, ta gọi một hàng thịt chó gánh đi qua mua một
đĩa chả vào trong nhà nhắm rượu, cái ngon cũng đã “lẫm liệt” lắm rồi.
Vậy mà nói cho thực, cái ngon đó chưa thấm với cái
ngon của một món chả do một người hiền nội trợ khéo chiều chồng đã làm ra, nó
tinh khiết mà lại đủ vị hơn nhiều, ăn vào đến môi, trôi liền đến cổ, ôi, thơm
phải nói là... điếc mũi!
Là bởi vì các tiệm thịt chó, cũng như những hàng thịt
chó gánh rong, không thể nào làm các món thực công phu, thực đúng kiểu, theo
như ý chúng ta mong đợi.
"Tam ca áo trắng" - Người đẹp Ngọc Trinh, Hoàng Yến, Yến Trang |
Trước hết, không phải là cứ có tiền ra chợ mua bất
cứ con chó nào về thịt rồi làm thành món mà ăn được cả đâu. Riêng một việc lựa
con chó “dùng” được cũng là cả một sự tìm tòi, học tập công phu rồi. “Chó già,
gà non”, câu nói cửa miệng của người ta là thế: ăn thịt gà tìm gà non mà làm thịt,
chó phải là chó già mới thú.
Thịt chó... lá mơ... gắp cho nhanh... |
Theo các chuyên viên ăn thịt chó, sắc lông ảnh hưởng tới mùi vị của thịt rất nhiều. Cái giống chó “bẹc giê”, “pêkinoa”, cái giống chó “bát sê” cũng như giống “phốc”, nói tóm lại tất cả các giống chó tây phương, cấm có ăn thịt được.
"Mắt ngọc" - người mẫu Hàn Quốc Yi ran |
Những người sành ăn thịt chó cho rằng nhất bạch, nhị
vàng, tam khoang, tứ đốm, ngoại trừ ra đều “không trúng cách” cả - tuy vẫn biết
rằng cứ ăn thịt chó, mà lại thịt chó ta, thì đã ngon chết đi rồi...
Ấy đấy, trong bốn thứ chó bạch, vàng, khoang, đốm
đó mà ta vớ được một anh giết thịt, nhất thiết ta không thể làm cẩu thả. Trái lại,
phải cẩn thận từng li từng tí, mà có khi càng cẩn thận bao nhiêu thì lúc ngả ra
đánh chén lại càng thấy thú vị bấy nhiêu.
Xong ván này chúng ta về... nấu cơm mấy chị nha...!!! |
Con chó giết rồi, rửa ráy sạch cứ như ly như lau,
treo lên cho khô hết nước rồi mới thui. Thui bằng rơm. Thui cả con. Thui xong,
đem ra mổ, cắt đầu, cắt chân để riêng ra, duy chỉ lấy bộ lòng, làm thực kỹ, gia
giảm đậu xanh, hành tỏi thực thơm cho vào đấy, rồi lấy những cành lá ổi bọc thực
kín con chó lại, bọc cho dày, ngoài lại phủ một lần lá chuối, dàn hậu mới lấy
bùn quánh đắp ra phía ngoài cùng.
Đoạn bắc kiềng lên, đặt chó vào, chung quanh chất củi
cho những đầu củi chụm vào với nhau ở phía trên, kiểu những cái “tăng” hướng đạo,
rồi đốt, đốt cho cháy hết củi. Củi tàn, còn than cũng đừng bắc ra vội; cứ để âm
‘ thế, cho đến khi than tàn hẳn.
Nói thì dễ, nhưng làm trọn công việc đó cũng mất mấy tiếng đồng hồ. Những nghe
mà sốt ruột. Nhưng thử tưởng tượng lúc gỡ bùn, giở lá chuối và lá ổi ra mà thấy
con chó béo ngậy, cái da cái thịt óng a óng ánh, cách gì mà lại không bắt thèm
nhểu nước miếng ra, đòi ăn kỳ cho chết thì thôi.
Nhưng mà ăn ngay thì còn ra cái quái gì. Phí cả thịt đi: muốn nên miếng chả, còn là lắm chuyện.
Riềng già giã cho thật kỹ, đấu với mẻ, gia thêm vào đủ mắm tôm, để đấy cho ba thứ cấu kết với nhau thành một khối chặt chẽ, rồi mới bóp vào với những miếng thịt thái không to không nhỏ, cứ độ vào một đốt ngón tay cái là vừa.
"Lửa blue" - người mẫu châu Âu |
Nhưng mà ăn ngay thì còn ra cái quái gì. Phí cả thịt đi: muốn nên miếng chả, còn là lắm chuyện.
Riềng già giã cho thật kỹ, đấu với mẻ, gia thêm vào đủ mắm tôm, để đấy cho ba thứ cấu kết với nhau thành một khối chặt chẽ, rồi mới bóp vào với những miếng thịt thái không to không nhỏ, cứ độ vào một đốt ngón tay cái là vừa.
Đừng lấy ra ngay. Hãy ướp tất cả chừng vài tiếng đồng
hồ rồi hãy lấy ra xếp vào một cái cặp chả, đặt lên trên than hồng mà nướng.
"Hàng Tết Trung thu" - ảnh Hà Nội xưa |
Watsoporn Wattanakoon - Hoa hậu Thái Lan |
Ở cạnh những người ăn ngon như thế, mình lâu lâu mà
không được “thưởng thức”, cũng có khi phải phát bực lên mà “ai oán” cho cái kiếp
người không được mấy khi xứng ý...
Cánh đồng hoa tulip - Hà Lan |
Tài thế, sao mà cứ cái thịt ấy làm món gì ăn cũng cứ ngon ơ? Có thể anh không thích tái chó, đuểnh đoảng với món nem chạo, thấy món cari chó cũng ngon nhưng không thú vì nó không được thuần túy Việt Nam; nhưng đến cái món dựa mận thì nhất định cả trăm người ăn thịt chó đều phải công nhận đó là một món ăn... bất hủ!
Chẳng biết ông tổ nào nhà mình, trong một phút xuất
thần, lại nghĩ ra một món kỳ tuyệt đến như thế được?
"Xa xăm"- Diễn viên Ngọc Hiền |
Ấy đấy, cái món dựa mận vào trong miệng nó cũng từa tựa như thế đấy. Thoạt mới dùng, ta thấy nó dìu dịu, hiền hiền, nhưng điểm mấy lá húng cho vào rồi đưa đi mấy lá bún trắng tinh, chấm với cái thứ nước quánh đặc một mầu đào mận, ta thấy nhạc điệu khác hẳn đi, khác nhưng từ từ, chậm chậm, theo thứ tự từng gam một, chớ không lỡ điệu, không đột ngột.
Khẩu cái ta như nhảy múa tưng bừng, có lắm lúc tưởng
chừng như có cái gì sắp “hỏng kiểu”, làm cho ta hơi sợ; nhưng tài tình là chính
lúc ta sợ như thế thì sự ngang trở uyển chuyển vượt qua một cách thần điệu và tạo
nên một nét nhạc mới thần tình đến lạ lùng.
"Thiếu nữ và hoa phù dung" - Tranh của họa sĩ Nguyễn Gia Trí |
Thực vậy, món dựa mận muốn ăn cho ra ăn, cần phải
làm công phu rất mực, có khi còn công phu hơn cả món chả là khác nữa. Thịt chó
thơm mà ngọt, thui vàng ngầy ngậy lên rồi, đem ra nấu dựa mận mà không quánh,
đưa bát đựng dựa mận lên ngang mặt, nheo một con mắt lại mà không thấy nổi lên
những rằn ri của bảy sắc cầu vồng, thế là chưa biết nấu.
Muốn có một bát dựa mận thật là gia dụng, ta cần phải
chú ý đặc biệt tới ba thứ nòng cốt là mắm tôm, riềng và mẻ.
"Đường cong vàng" - người mẫu Argentina Zaira Nava |
Chó già ninh kỹ, chó non đun vừa tới. Nhưng dù là
chó già hay chó non cũng vậy, điều phải nhớ là không bao giờ nên gia nước - dù
là nước xuýt - riêng cái tiết chó đánh vào cũng đủ làm cho nổi vị lên rồi.
Nói đến tiết chó, ta cũng nên biết một chút về cách
mổ chó thế nào cho lông tơ của chó không rụng vào trong bát tiết.
Thường thường, người ta cắt tiết chó như cắt tiết lợn.
Song, những người cầu kỳ muốn tận hưởng một bữa thịt chó thực “ra trò” không chịu
làm như thế, nhưng lại vẽ thêm ra một “mốt” xét ra cũng vô hại trong nghệ thuật
“đả cẩu” ở nước ta; họ tìm đúng cái mạch máu lớn ở nơi giữa cổ con cầy mà cắt;
máu ra, họ cho một ống tre con vào mạch máu đó và truyền tiết vào trong một cái
liễn lau rửa kỹ càng.
-Nào... nào... đứa nào động trước... đứa ấy làm... bố... nào... nào...!!! |
Trí tưởng tượng của người ta ẻo ọe y như người đàn bà trẻ đẹp: chiều thì thích, mà quên đi một chút thì “mặt lưng mày vực” ngay...
Chính cũng vì lẽ đó, có nhiều ông ở nhà quê làm dựa
mận ngon chết đi được rồi, mà vẫn không chịu ăn ngay, lại còn cầu kỳ muốn cho
nó phải “đông” mới thú. Mà ở nhà quê, thường thường không có tủ ướp lạnh thì mới
biết làm sao đây? Đừng lo. Người sành ăn uống cầu kỳ cũng như người ghiền a phiến
vậy.
"Môi hồng" - người đẹp Tóc Tiên |
Quái lạ đến thế là cùng! Thịt chó chất nóng, “sốt”
thì lạnh, hai cái mâu thuẫn đó, ngồi mà nghĩ tưởng chừng như không thể nào dung
hòa được với nhau; ấy thế mà ngờ đâu nó lại y như thể là đại số học vậy; hai
cái “trừ” cộng với nhau thành ra “cộng”, lựa là cứ phải một âm và một dương!
Có người đã nói thức ăn ngon mà chỗ ăn không ngon,
không ngon; chỗ ăn ngon mà không khí không ngon, không ngon; không khí ngon mà
không có bè bạn ăn ngon cũng không ngon. Câu đó đúng. Nhưng tôi muốn thêm vào
“Tất cả đều ngon, nhưng ăn ngon mà không đúng thời tiết cũng không ngon nốt”.
Ái chà chà... thỏ nướng xiên... ực... ực... ực...!!! |
Lòng mình không buồn não ruột, nhưng sầu nhè nhẹ và
mình ưa cái sầu đó, bởi vì nó không hại người mà lại nên thơ. Đó, chính ở trong
tâm trạng đó mà thưởng thức một bữa thịt chó thì không còn gì hợp lý, hợp tình,
hợp cảnh hơn.
Lòng đương lạnh tự nhiên thấy ấm; đời đương bàng bạc
bỗng tươi lên một nét đậm mầu. Một thức ăn mà có lúc thay đổi được cả nhân sinh
quan của người ta, âu cũng là một cái lạ ít khi thấy vậy.
"Ai đứng như bóng dừa..." - Hoa hậu xứ Wales Imogen Thomas |
Chao ôi, một Lỗ Trí Thâm, một Hồ Quỳ, làm sao mà chịu
được sự câu thúc của một thủ tục chật hẹp không cho người ta sống tự do - tự do
tư tưởng, tự do thưởng thức, tự do ẩm thực?
Nếu tôi có tài, tôi quyết sẽ phải viết một loại bài
đăng báo cổ xuý những nhà hữu trách trong các giáo phái nên để cho các vị tu
hành “đả cẩu” tự do, và hơn thế, lại dùng thịt chó vào trong lễ tam sinh nữa, bởi
vì theo các truyện kể trong dân gian thì dường như các ông thổ địa, các ông Thần
Trà, Uắt Lũy, kể cả vua Diêm Vương nữa, cũng ưa món ấy. Thần mà còn thích thịt
chó, huống chi là người!
Trong các truyện cũ của Tàu, người ta thường thấy có những con hồ ly tinh gần
thành chánh quả mà chỉ vì trong một lúc thèm thịt đàn ông, con trai đã làm điều
càn bậy để đến nỗi phí cả mấy ngàn năm tu luyện.
Trong một nhà máy dệt ở Sài Gòn năm 1961 |
Ngồi mà suy nghĩ, tôi tưởng thịt đàn ông con trai,
đối với các con tinh cái, ngon bất quá cũng chỉ bằng đến thịt chó đối với chúng
ta là cùng. Chẳng thế mà thịt chó đã thành ra món ăn được ca tụng trên cửa miệng
mọi người, và hơn thế, lại còn đi sâu cả vào trong văn chương bình dân nữa.
Đàn ông
biết đánh tổ tôm,
Biết ăn
thịt chó, xem nôm Thúy Kiều.
Thịt chó, thịt cầy, thịt “sư tử đất”, bao nhiêu
danh từ được đặt ra, nhưng “làng đánh đụng” vẫn cho thế là chưa đủ, nên luôn
luôn những danh từ mới vẫn được người ta “sáng chế”, không ngoài mục đích đề
cao món ăn “số dách” kia: thịt chó còn có tên là mộc tồn - ra cái ý rằng mộc tồn
là cây còn, cây còn là con cầy; nhưng linh động và ý nghĩa chính là cái danh từ
“hương nhục” - thịt thơm.
Này, có dịp nào gặp người biết thưởng thức thịt cầy, anh thử nói về thịt chó mà
xem. Một trăm lần như một, anh sẽ thấy người ấy bắt đầu như thế này: “Không có
thứ thịt gì lại có thể thơm như nó...”
"Tuổi 17" - người đẹp Phương Trinh |
Nhưng dù thơm, dù ngon, dù ngọt, dù bùi, bao nhiêu
“đức tính” đó nào đã thấm vào đâu với cái đức tính bao quát của thịt chó trong
công cuộc thống nhất dân tâm, san bằng sự phân biệt giữa các giai cấp trong xã
hội?
Thực vậy, tôi đố ai lại tìm ra được một miếng ngon
nào khả dĩ liên kết được dân ý đến như vậy, một miếng ngon mà từ vua chí quan,
từ quan chí dân, từ ông tư bản đến người làm công, thảy đều ưa thích, thảy đều
dùng được, thảy đều thèm muốn, thảy đều công nhận... “ba chê”.
Ôi, cứ nghe người ta nói thì đổ thóc giống ra mà
ăn! Ăn thịt chó là thiếu văn minh, ăn thịt chó là bẩn thỉu, ăn thịt chó là bất
nhân bạc ác... và còn gì nữa, và còn gì gì nữa!
Rét mướt |
Không. Con chó là con vật để cho người ta ăn thịt;
ăn thịt chó không khác gì ăn thịt thỏ, ăn thịt nai, ăn thịt bò. Huống chi thịt
chó lại còn ngon và bổ; vì thế tôi cho rằng mặc dầu người ta đàm tiếu thế nào
đi nữa, thịt chó vẫn cứ là một món ngon bất diệt của dân ta và tôi tin rằng:
“Nước ta còn, thịt chó còn” mà văn hóa ẩm thực của ta mai sau hay, dở là ở điểm
có biết duy trì thịt chó hay không vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét