"Suy tư" - Hot girl Trung Quốc |
Bí ẩn của khoa học một trong những trường hợp mắc chứng hôn thụy, cho đến nay vẫn là bí ẩn đối với khoa học. (ảnh không liên quan đến bài viết)
Hư thực một trường hợp “đầu thai” ở Nga
Olga Leonicheva vẫn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng xảy ra trong một ngày mùa hè 2 năm trước: thi thể của Dmitriy - đứa con trai đầu lòng 19 tuổi của bà - lơ lửng dưới sợi dây thường ngay ngưỡng cửa ra vào. Không một ai, kể cả bạn bè, người thân, biết nguyên nhân dẫn đến vụ tự sát. "Thằng bé đem theo bí mật xuống mồ. Nó thậm chí còn không để lại cho mẹ một lời nhắn".
Năm 17 tuổi, Olga kết hôn và nhanh chóng sinh hạ bé trai Dmitriy. Cuộc hôn nhân đầu không trọn vẹn, hai vợ chồng ly dị nhau và cô được quyền nuôi con.
Không lâu sau đó, cô làm đám cưới với người chồng thứ 2 và có thêm cậu con trai Vladik. Mặc dù vẫn rất yêu thương, quấn quýt mẹ nhưng chưa bao giờ, Dmitriy tỏ ra hòa hợp với cha dượng và người em cùng mẹ khác cha. Cậu bé luôn có tính khí thất thường, lúc nào cũng cô lập mình với chúng bạn.
Tốt nghiệp trung học, chàng thanh niên gia nhập quân đội phục vụ tận miền Viễn Đông. 2 năm trong cuộc sống quân nhân hà khắc, việc thường xuyên bị đánh đập khiến cho tai trái Dmitriy bị hỏng hoàn toàn. Không chịu đựng nổi, anh chàng đào ngũ về nhà trong tâm trạng bế tắc và tuyệt vọng. Bà Olga đành phải bán chiếc xe hơi - tài sản đáng giá nhất của gia đình - để "chạy chọt" cho cậu con trở lại cuộc sống bình thường.
Trước khi xảy ra vụ tự sát, bà Olga tuyệt nhiên không nhận thấy cậu con trai có biểu hiện gì khác lạ. Hôm đó hai vợ chồng có việc đi xa, rồi đột nhiên linh cảm mách bảo bà phải quay trở về tức tốc, nhưng rốt cuộc cũng đã quá muộn…
Mất đi con trai, người mẹ đau khổ đã 2 lần tìm cách quyên sinh - một lần vào cái đêm sau đám tang và lần thứ 2 vào đúng hôm giỗ tròn 40 ngày.
Cũng kể từ lúc đó, bà bắt đầu mơ những giấc mộng mị kỳ quái về Dmitriy. Họ bàn nhau về "ngày trở lại" và Dmitriy hứa với mẹ rằng, 2 năm nữa cậu nhất định sẽ tái sinh. Dmitriy cũng nói thêm: lần này, cậu sẽ là con gái.
Quả thật 1 năm sau, bà Olga mang thai bất chấp tuổi 40 muộn mằn. Biết tin, họ hàng người thân, kể cả ông chồng cũng thuyết phục bà bỏ đi đứa bé. Olga khăng khăng không chịu, bà tin rằng, đây là cách duy nhất có thể đưa cậu con trai đầu lòng trở về.
Bác sĩ khoa nhi chẩn đoán bé gái sẽ chào đời ngày 15 tháng 1, nhưng người mẹ thì quả quyết bà sẽ sinh vào đúng ngày 26 tháng 1 - ngày sinh nhật của Dmitriy, và thực tế chứng minh đúng như lời tiên đoán.
Thêm một trùng hợp kỳ lạ, bà đỡ cho bé Kseniya hôm ấy cũng chính là người 21 năm trước đã đón Dmitriy chào đời. Điều này càng khiến bà Olga tin tưởng rằng linh cảm của mình là đúng.
Ca sinh nở không gặp nhiều trở ngại, mẹ tròn con vuông. Mặc dù bé Kseniya không mang điểm nào giống Dmitriy đặc biệt, bà Olga vẫn khẳng định có bóng dáng của Dmitriy qua đôi mắt của cô con gái.
Bé Cameron Macaulay luôn miệng kể về người thân "cũ" của em: có cha, mẹ, các anh trai và chị gái - cả một gia đình lớn lúc nào cũng nhộn nhịp tiếng nói cười, chứ không hiu quạnh như cuộc sống hiện tại với mẹ Norma và anh trai Martin.
"Kể từ lúc bắt đầu biết nói, Cameron đã cố gắng kể cho tôi nghe hẳn một câu chuyện về "quá khứ" trên đảo Barra" - cô Norma, 42 tuổi nhớ lại.
"Bé phụng phịu rằng nhà bé hồi xưa có những 3 cái toilet, trong khi căn hộ Glasgow hiện giờ chỉ có mỗi cái con con. Bé kể vanh vách mọi chi tiết về các thành viên gia đình: bố Shane Robertson đã bỏ mạng vì "không quan sát cẩn thận 2 bên" - tôi đoán ông ấy chết vì tai nạn ôtô, mặc dù Cameron không bao giờ nói thế; còn mẹ bé có mái tóc màu hạt dẻ dài ngang hông, rất hay nhoẻn miệng cười...".
Lần nào nhớ lại thằng bé cũng khóc đỏ hai mắt, rồi nằng nặc đòi tôi đưa trở về Đảo Barra để cho bố mẹ biết bé còn sống khỏe mạnh như thế nào".
"Ban đầu người trong nhà ai cũng nghi Cameron bịa chuyện, họ còn khen thằng bé có trí tưởng tượng phong phú bất ngờ. Tuy nhiên sự việc trở nên nghiêm trọng khi càng lớn bé càng tỏ ra ủ rũ và sầu thảm, chẳng thể làm cách nào giúp an ủi nguôi ngoai.
Các cô giáo trường mầm non cũng tỏ ra ái ngại khi nhìn chú bé con lúc nào cũng lưng tròng nước mắt. Ngay cả lúc chơi đùa, bé cũng nhớ hồi trước đã cút bắt với các chị gái trên bãi đá ven biển ra sao...".
Gia đình Macaulay không dư dả tài chính cho lắm, bởi một mình mẹ Norma phải làm việc để nuôi nấng hai anh em Martin và Cameron. Do đó mãi đến tháng Hai đầu năm 2006, ước nguyện về Đảo Barra của cậu bé "có-kiếp-trước" mới thành hiện thực nhờ sự tài trợ của một kênh truyền hình.
Đi cùng chúng tôi có Tiến sĩ Jim Tucker đến từ Virginia. Được biết ông đã nghiên cứu khá nhiều trường hợp "tái sinh" ở trẻ nhỏ như kiểu Cameron.
Đặt chân lên vịnh Cockleshell, việc đầu tiên 3 mẹ con cùng làm là tức tốc dò hỏi tung tích Robertson và "ngôi nhà trắng bên bờ biển".
"Chúng tôi lái thẳng xe về phía biển và ngay lập tức Cameron nhảy chồm lên khi phát hiện ra căn nhà. Theo thông tin từ cơ quan quản lý địa phương, chủ nhà trước đây đúng là mang họ Robertson, tuy nhiên sau khi ông này chết thì mọi người trong gia đình cũng bỏ đi cả".
Quả thật, ngôi nhà có 3 toilet, cửa sổ phòng ngủ nhìn ra đường cất cánh sân bay, và sau vườn thì có 1 cánh cửa bí mật gần như không ai biết - đó là những điều trước đây Cameron luôn hào hứng kể cho tôi. Duy chỉ có điều, mọi tung tích về gia đình người chủ cũ dường như đã bị xóa sạch.
Trở về Glasgow, Cameron đã lấy lại bình tĩnh hơn. Bé không kể về Barra nhiều như trước nữa, và dường như cũng an tâm hơn vì không ai còn nghi ngờ bé bịa chuyện.
"Cameron chưa bao giờ kể chuyện vì sao bé đã rời bỏ "kiếp trước". Nhưng có 1 lần tôi nghe bé nói chuyện với đứa bạn "đừng sợ chết, bởi chết xong thì vẫn có cơ hội quay về".
"Khi tôi hỏi: Con đã đến với mẹ như thế nào, Cameron đã trả lời không chút ngần ngại: Con thấy mình rơi tõm vào trong bụng mẹ thôi. Vậy kiếp trước con tên là gì? Cameron mẹ ạ. Con vẫn là Cameron".
Bí ẩn của khoa học một trong những trường hợp mắc chứng hôn thụy, cho đến nay vẫn là bí ẩn đối với khoa học.
Những người bị chứng hôn thụy có thể ngủ hàng tháng trời, thậm chí vài chục năm. Trong thời gian đó, cơ thể họ hầu như không có sự thay đổi. Sau khi tỉnh giấc, quá trình trao dổi chất được tăng tốc khiến cho cơ thể lớn nhanh trông thấy, y như trong truyện cổ tích.
Ở một số bệnh nhân còn xuất hiện nhiều khả năng kỳ lạ mà trước khi hôn mê họ chưa hề có. Nazira Rustemova là một trường hợp điển hình.
Lúc mới sinh, Nazira là một cô bé khỏe mạnh, cơ thể phát triển bình thường. Gần đến sinh nhật lần thứ 4, đột nhiên cô bé bị đau đầu dữ dội, không thuốc nào làm giảm được. Sau mỗi cơn đau, cô bé lại lịm đi. Một buổi sáng, khi vào đánh thức con, cha mẹ Nazira thấy cô bé nằm bất động trên giường. Các bác sĩ khẳng định em đã chết mà không rõ nguyên nhân.
Sau khi mai táng cho Nazira, ông và bố cô bé nằm mơ thấy có người bảo rằng Nazira chưa chết mà đã bị chôn sống. Người cha trở lại nghĩa địa, lật ván áo quan lên để kiểm tra. Ông sửng sốt nhận thấy xác con gái đã nằm sát vào một góc chứ không ở vị trí chính giữa như lúc hạ huyệt. Lớp vải liệm quấn quanh cô bé bị nhàu và đôi chỗ có vết cào xước. Ông vội vàng bế con về nhà.
Hai tuần liền, gia đình Nazira tìm mọi cách để đánh thức cô bé nhưng vô hiệu. Được tin, Bộ Y tế Liên Xô đã chuyển Nazira lên Moscow để nghiên cứu. Cô bé được đặt trong lồng kính suốt 16 năm cho đến ngày bừng tỉnh.
"Suốt thời gian đó, tôi không hề ngồi dậy lần nào - Nazira nhớ lại - Mặc dù nằm bất động nhưng tôi vẫn nhận biết được mọi chuyện xảy ra xung quanh. Thậm chí có lần tôi còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đặc trưng của vùng thảo nguyên quê tôi. Một hôm, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo rất lâu. Mãi mà không có ai nhấc máy, thế là tôi quyết định đứng dậy để nói chuyện điện thoại…".
Trong 16 năm ngủ lịm, người Nazira chỉ dài thêm 30cm, mặc dù vẫn tiếp nhận thức ăn qua hệ thống ống dẫn nối với dạ dày. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, cơ thể cô phát triển nhanh như thổi. Chỉ trong thời gian ngắn, từ một cô bé, Nazira đã có một cơ thể phát triển như mọi cô gái 20 tuổi khác.
Trong mấy ngày đầu, Nazira đã phục hồi khả năng khẩu ngữ, có thể giao tiếp với mọi người mà không quên từ nào. Thậm chí, cô còn nói được 4 thứ tiếng, trong đó có tiếng Latinh và tự nhấc mình khỏi mặt đất nhẹ nhàng như bay. Tuy nhiên, sau đó vài năm, những khả năng này biến mất. Nazira quên cả tiếng mẹ đẻ (Kazakstan), chỉ còn nhớ duy nhất tiếng Nga.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét