Ngắm Hot girl Sam dịu dàng trong nắng thu. |
- Cho chúng tôi ba cái bánh mì. Cho thêm miếng thịt cừu quay ngon lành kia, cả con ngỗng nữa. Cả đôi chim bồ câu nướng chả. Ông lấy thêm cho một lá gan.
Mèo lên giọng gọi:
- Cho thêm sáu con cá chép béo nhất với món tép tươi để ăn thêm.
Thế là cáo và mèo gọi tất cả các thức ăn trong lò, thành ra Buratino chỉ còn độc trụi một cái bánh con. Cáo và mèo chén tất, xương cũng chẳng tha. Bụng căng phồng lên, mõm thì bóng nhoáng.
Chương 8: Caraba Baraba đã không đốt Buratino,lại cho nó năm đồng tiền vàng và tha cho về nhà
Lúc hai chú múa rối đặt Buratino xuống đất, trước lò lửa, thì lão Caraba Baraba đang bận thổi bếp. Bỗng mắt lão đỏ ngầu máu. Mũi lão, mặt lão nhăn nhúm lại ghê gớm. Chắc hản là một cục than hồng đã nhảy vào lỗ mũi. Lão vừa trợn tròn mắt vừa rền rĩ:
- Úi, úi... Hắt xì hơi!
Lão hắt hơi mạnh quá, tro than bay tứ tung cả lên trong lò lửa. Cứ khi lên cơn là lão hắt hơi liền tù tì đến năm mươi cái, có khi đến trăm cái. Cái cơn hắt hơi ấy làm lão ta yếu đi và thành hiền từ hơn. Piero véo trộm Buratino một cái:
- Cậu thử lựa lúc lão ta ngừng hắt hơi mà nói xem sao.
- Hắt xì hơi... Hắt xì hơi...
Lão Caraba Baraba há hốc mồm, hắt hơi ầm ĩ, vừa lắc đầu vừa giậm chân. Mọi vật trong bếp rung chuyển cả cửa kính, cốc tách kêu loảng xoảng, xoong chảo lắc la lắc lư trên tường. Lựa đúng lúc giữa hai cái hắt hơi, Buratino lấy giọng thảm thiết kêu rên khe khẽ:
- Khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi! Chẳng ai thương tôi với...
Lão Caraba Baraba hét:
- Câm ngay, đừng khóc nữa. Mày không để tao... Hắt xì hơi!
Buratino nức nở khóc:
- Xin chúc ngài...
- Cảm ơn! Mày còn cha mẹ không?... Hắt xì hơi!
- Thưa ngài, tôi không đời nào có mẹ... Tôi khổ quá.
Buratino lại kêu, giọng nó the thé khiến Caraba Baraba thấy như kim châm vào tai. Lão giậm hai chân:
- Đừng kêu la nữa, đã bảo mà! Hắt xì hơi!.... Thế bố mày còn sống chứ?
- Thưa ngài, còn sống ạ...
- Bao giờ bố mày biết là mày đã giúp tao nướng chín con thỏ và hai con gà này, chắc là bố mày... Hắt xì hơi!
- Thế thì chắc hẳn là bố tôi sắp chết đói chết rét mất. Bố tôi đã già, chỉ trông vào một mình tôi. Xin ngài thương lấy tôi, tha cho tôi về.
Lão Caraba Baraba gầm lên:
- Đồ khỉ. Thương, thương cái gì? Phải nướng chín con thỏ với hai con gà này chứ. Nào, nhảy vào đống lửa đi.
- Bẩm ngài, tôi không thể nhảy như thế được. Caraba Baraba muốn cho Buratino khỏi khóc nhức tai, liền hỏi cho có chuyện:
- Sao lại thế?
- Bẩm ngài, một lần tôi đã thử thò mũi vào lò sưởi, hóa ra lại chọc được một lỗ thủng.
Baraba ngạc nhiên.
- Thế thì lạ thật. Mũi mày mà chọc thủng được lò sưởi à?
- Bẩm, là vì lò sưởi và cái chảo chỉ là hình vẽ trên tấm vải.
- Hắt xì hơi!
Baraba hắt hơi mạnh quá, Piero bắn sang bên trái, Áclơcanh bắn sang bên phải, còn Buratino quay tít như con quay.
- Thế mày thấy cái lò sưởi, lửa với cái chảo vẽ trên tấm vải ấy ở đâu?
- Ở buồng nhà bố tôi là Carlo.
- Carlo à? Bố mày đấy à? Thế ra nhà Carlo có giấu cái...
Nói đến đây, lão nhét cả hai nắm tay vào miệng để khỏi buột ra một điều gì bí mật lắm. Lão đứng thế một lúc, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đống lửa đang tắt dần. Sau cùng lão nói:
- Được rồi. Thôi ta đành ăn thịt con thỏ và hai con gà chưa thật chín vậy. Tao tha chết cho mày. Hơn nữa...
Lão thò tay dưới bộ râu, móc túi gilê lấy ra năm đồng tiền vàng, rồi chìa ra trước mặt Buratino:
- Này... cho mày tiền đây này, mang về cho bố mày. Bảo tao gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo bố mày chớ có chết đói, chết rét đấy. Nhất là chớ có dọn nhà ra khỏi cái buồng có treo tấm vải vẽ cái lò sưởi. Bây giờ thì đi ngủ đi, sớm mai chạy ngay về nhà.
Lúc hai chú múa rối đặt Buratino xuống đất, trước lò lửa, thì lão Caraba Baraba đang bận thổi bếp. Bỗng mắt lão đỏ ngầu máu. Mũi lão, mặt lão nhăn nhúm lại ghê gớm. Chắc hản là một cục than hồng đã nhảy vào lỗ mũi. Lão vừa trợn tròn mắt vừa rền rĩ:
- Úi, úi... Hắt xì hơi!
Lão hắt hơi mạnh quá, tro than bay tứ tung cả lên trong lò lửa. Cứ khi lên cơn là lão hắt hơi liền tù tì đến năm mươi cái, có khi đến trăm cái. Cái cơn hắt hơi ấy làm lão ta yếu đi và thành hiền từ hơn. Piero véo trộm Buratino một cái:
- Cậu thử lựa lúc lão ta ngừng hắt hơi mà nói xem sao.
- Hắt xì hơi... Hắt xì hơi...
Lão Caraba Baraba há hốc mồm, hắt hơi ầm ĩ, vừa lắc đầu vừa giậm chân. Mọi vật trong bếp rung chuyển cả cửa kính, cốc tách kêu loảng xoảng, xoong chảo lắc la lắc lư trên tường. Lựa đúng lúc giữa hai cái hắt hơi, Buratino lấy giọng thảm thiết kêu rên khe khẽ:
- Khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi! Chẳng ai thương tôi với...
Lão Caraba Baraba hét:
- Câm ngay, đừng khóc nữa. Mày không để tao... Hắt xì hơi!
Buratino nức nở khóc:
- Xin chúc ngài...
- Cảm ơn! Mày còn cha mẹ không?... Hắt xì hơi!
- Thưa ngài, tôi không đời nào có mẹ... Tôi khổ quá.
Buratino lại kêu, giọng nó the thé khiến Caraba Baraba thấy như kim châm vào tai. Lão giậm hai chân:
- Đừng kêu la nữa, đã bảo mà! Hắt xì hơi!.... Thế bố mày còn sống chứ?
- Thưa ngài, còn sống ạ...
- Bao giờ bố mày biết là mày đã giúp tao nướng chín con thỏ và hai con gà này, chắc là bố mày... Hắt xì hơi!
- Thế thì chắc hẳn là bố tôi sắp chết đói chết rét mất. Bố tôi đã già, chỉ trông vào một mình tôi. Xin ngài thương lấy tôi, tha cho tôi về.
Lão Caraba Baraba gầm lên:
- Đồ khỉ. Thương, thương cái gì? Phải nướng chín con thỏ với hai con gà này chứ. Nào, nhảy vào đống lửa đi.
- Bẩm ngài, tôi không thể nhảy như thế được. Caraba Baraba muốn cho Buratino khỏi khóc nhức tai, liền hỏi cho có chuyện:
- Sao lại thế?
- Bẩm ngài, một lần tôi đã thử thò mũi vào lò sưởi, hóa ra lại chọc được một lỗ thủng.
Baraba ngạc nhiên.
- Thế thì lạ thật. Mũi mày mà chọc thủng được lò sưởi à?
- Bẩm, là vì lò sưởi và cái chảo chỉ là hình vẽ trên tấm vải.
- Hắt xì hơi!
Baraba hắt hơi mạnh quá, Piero bắn sang bên trái, Áclơcanh bắn sang bên phải, còn Buratino quay tít như con quay.
- Thế mày thấy cái lò sưởi, lửa với cái chảo vẽ trên tấm vải ấy ở đâu?
- Ở buồng nhà bố tôi là Carlo.
- Carlo à? Bố mày đấy à? Thế ra nhà Carlo có giấu cái...
Nói đến đây, lão nhét cả hai nắm tay vào miệng để khỏi buột ra một điều gì bí mật lắm. Lão đứng thế một lúc, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào đống lửa đang tắt dần. Sau cùng lão nói:
- Được rồi. Thôi ta đành ăn thịt con thỏ và hai con gà chưa thật chín vậy. Tao tha chết cho mày. Hơn nữa...
Lão thò tay dưới bộ râu, móc túi gilê lấy ra năm đồng tiền vàng, rồi chìa ra trước mặt Buratino:
- Này... cho mày tiền đây này, mang về cho bố mày. Bảo tao gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo bố mày chớ có chết đói, chết rét đấy. Nhất là chớ có dọn nhà ra khỏi cái buồng có treo tấm vải vẽ cái lò sưởi. Bây giờ thì đi ngủ đi, sớm mai chạy ngay về nhà.
Buratino đút năm đồng tiền vàng vào túi, lễ phép nói:
- Cám ơn ngài, tôi giữ thì kỹ lắm, chẳng ai bằng.
Andre và Piero dẫn Buratino về buồng ngủ; bọn con rối ôm chầm lấy nó hôn hít, sờ sờ mó mó.
Buratino vừa thoát khỏi cái chết khủng khiếp, không hiểu tại sao Buratino nói thầm với bọn con rối:
- Chắc có gì bí mật đây.
- Cám ơn ngài, tôi giữ thì kỹ lắm, chẳng ai bằng.
Andre và Piero dẫn Buratino về buồng ngủ; bọn con rối ôm chầm lấy nó hôn hít, sờ sờ mó mó.
Buratino vừa thoát khỏi cái chết khủng khiếp, không hiểu tại sao Buratino nói thầm với bọn con rối:
- Chắc có gì bí mật đây.
"Nữ thần biển" - Hot girl Hàn Quốc |
Sáng tinh mơ hôm sau, Buratino đếm lại số tiền. Bàn tay nó có bao nhiêu ngón thì nó có bấy nhiêu đồng tiền vàng: năm đồng. Nó vừa chạy về nhà vừa nhảy nhót, bàn tay nắm chặt năm đồng tiền. Nó khe khẽ nói một mình:
- Mình sẽ mua một cái áo mới cho bố. Mình sẽ mua một đống tướng những bánh mật ong, những con gà bằng đường phèn.
Lúc rạp múa rối cùng những lá cờ phần phật bay đã khuất, nó thấy hai gã ăn xin kéo lê gót trên con đường bụi mù: cáo Alisa đi khập khiễng ba chân và mèo Badilio mù cả hai mắt. Không phải là con mèo Buratinô gặp hôm qua ở ngoài phố. Con này cũng tên là Badilio, cũng có vằn. Buratino định mặc kệ chúng nó, nhưng cáo Alisa đã cất tiếng nói, giọng ngon ngọt:
- Chào chú Buratino, chú đi đâu mà vội thế?
- Về nhà đây, về nhà bố tớ đây.
Cáo thở dài nói, giọng càng ngon ngọt hơn:
- Không biết bố chú còn sống không. Tội nghiệp bác Carlo quá. Chẳng bao giờ bác khổ như lúc này, vừa đói lại vừa rét.
Buratino xòe bàn tay cho cáo xem năm đồng tiền vàng.
- Thế có cái này thì sao?
Thấy tiền vàng, cáo bỗng nhiên giơ chân lên, còn mèo thì giương thao láo hai con mắt sáng như hai ngọn đèn xanh lè. Buratinô chẳng thấy điều ấy.
- Chú Buratino ngoan quá... Chỗ tiền ấy, chú định dùng làm gì?
- Tớ sẽ mua cho bố một cái áo mới... mua một quyển sách vỡ lòng nữa.
Cáo lắc đầu nói:
- Sách vỡ lòng à? Học để làm quái gì! Tớ, tớ đã học chán rồi đây, kết quả thế này này: tớ chỉ còn đi ba chân.
Mèo Badilio nhổ toẹt một bãi nước bọt ra vẻ giận dữ lắm. Nó nói:
- Sách vỡ lòng! Học với chả hành, mù mẹ nó cả hai mắt đây này.
Bên đường cái, quạ già đậu trên cành cây khô. Quạ nghe ngóng câu chuyện rồi kêu:
- "Quà! Quà!" Láo! Láo!
Tức thì mèo nhảy phốc lên cây, đạp quạ một cái. Quạ ngã giúi xuống, vội bay đi, lông đuôi rơi tơi tả. Badilio lại giả vờ mù cả hai mắt. Buratino thấy vậy lạ lùng hỏi:
- Sao mày lại đánh nó thế?
Mèo đáp:
- Mắt tớ có trông thấy gì đâu. Tớ tưởng có con chó ở trên cây...
Cả ba cùng đi trên con đường đầy bụi. Cáo bảo:
- Chú bé này, chú đã thông minh lại ngoan ngoãn. Chú có thích được nhiều tiền gấp mười thế này không?
- Sao lại không? Nhưng làm thế nào?
- Dễ như bỡn. Cứ đi theo chúng tớ.
- Đi đâu cơ?
- Đến xứ Ngu Si.
Buratino nghĩ một lát rồi trả lời:
- Không. Tớ muốn về thẳng nhà.
Cáo bảo:
- Không thì thôi, có dây nào buộc dính mày với chúng tao đâu. Không đi thì thây kệ.
Mèo lẩm bẩm:
-Thây kệ mày.
Cáo bảo:
- Mày dại thì mặc xác.
Mèo cũng lẩm bẩm:
- Mày dại thì mặc xác.
- Năm đồng tiền vàng sẽ biến thành một đống vàng.
Buratino đứng lại, mồm há hốc, nó nói:
- Chỉ nói láo.
Cáo ngồi xuống liếm lông rồi bảo Buratino:
- Để tớ cắt nghĩa cho mà nghe. Ở xứ Ngu Si có một cách đồng gọi là cánh đồng Kỳ Diệu. Đến đấy, cậu chỉ việc đào một cái lỗ rồi nhắc lại ba lần câu: “Correct, Perfect". Cậu đặt đồng tiền vàng vào lỗ, đắp kín đất, trên rắc tí muối. Xong đâu đấy, tưới nước vào rồi đi ngủ. Thế là sáng hôm sau, sẽ mọc lên một cái cây, mỗi cái lá là một đồng tiền vàng. Hiểu chưa?
Buratino giãy nảy:
- Nói phét?
Cáo quay mõm đi bảo mèo:
- Thôi đi, Badilio. Nó không muốn nghe mình thì thôi, chả nói nữa...
Buratino kêu lên:
- Có, có, tớ có nghe mà!... Nào, mau mau đến xứ Ngu si đi!....
Buratino, cáo Alisa và mèo Badilio xuống dưới chân núi, rồi cứ đi, đi mãi... Chúng đi qua cánh đồng, ruộng nho, rừng thông đến bờ biển. Chúng nó lại quay trở lại: lại qua rừng thông, ruộng nho, cánh đồng... Ngôi làng trên sườn đồi và ông mặt trời trên đầu lúc ở phía tay phải, lúc ở phía tay trái. Cáo thở hổn hển, bảo:
- Úi trời! Đi đến xứ Ngu Si, có phải chuyện chơi đâu, mỏi đến rời cả chân ra mất!
Đến chiều tối, chúng nó thấy bên đường cái một căn nhà cũ kỹ, mái phẳng, có treo một tấm bảng trên cửa: "quán cơm ba cá bống" Lão chủ quán vội vã chạy ra đón ba ông khách, ngả mũ chào rất kính cẩn, để lộ cái trán hói. Lão mời khách vào quán. Cáo bảo:
- Bây giờ được nhá cái gì cũng tốt, một mẩu bánh khô cũng tươm chán.
Mèo nói theo:
Mèo nói theo:
- Được một mẩu bánh khô cũng thú ra phết!
Cả ba kéo nhau vào quán, ngồi trước lò sưởi. Trên ngọn lửa, thôi thì đủ các thức ngon lành trong chảo, trong cặp nướng chả. Cáo ta liếm mãi mép, còn mèo thì ngồi im như tượng, chân đặt lên bàn, mõm tì vào chân, mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trong lò. Buratino lấy giọng trịnh trọng gọi:
Cả ba kéo nhau vào quán, ngồi trước lò sưởi. Trên ngọn lửa, thôi thì đủ các thức ngon lành trong chảo, trong cặp nướng chả. Cáo ta liếm mãi mép, còn mèo thì ngồi im như tượng, chân đặt lên bàn, mõm tì vào chân, mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trong lò. Buratino lấy giọng trịnh trọng gọi:
- Chủ quán, cho ba cái bánh mì...
Lão quán suýt ngã ngửa người vì ba ông khách sang như thế mà lại gọi có ba cái bánh mì. Cáo liền bảo:
- Ấy ông quán ạ, chú Buratino vui tính lại hay tinh nghịch. Chú ấy nói đùa đấy thôi.
Mèo lẩm bẩm nói theo:
- Chú ấy nói đùa đấy.
Cáo bảo:
- Cho chúng tôi ba cái bánh mì. Cho thêm miếng thịt cừu quay ngon lành kia, cả con ngỗng nữa. Cả đôi chim bồ câu nướng chả. Ông lấy thêm cho một lá gan...
Mèo lên giọng gọi:
- Cho thêm sáu con cá chép béo nhất với món tép tươi để ăn thêm.
Thế là cáo và mèo gọi tất cả các thức ăn trong lò, thành ra Buratino chỉ còn độc trụi một cái bánh con. Cáo và mèo chén tất, xương cũng chẳng tha. Bụng căng phồng lên, mõm thì bóng nhoáng. Cáo nói:
- Ta đi ngủ một giấc đến nửa đêm dậy đi. Nhớ đánh thức chúng tôi, ông chủ nhé...
Cáo và mèo nằm trên giường êm ấm, chỉ một chốc đã ngáy khò khò. Buratino nằm trong cái ổ chó. Nó nằm mê thấy một cái cây đầy những lá vàng. Nó vừa giơ tay định hái thì...
- Ông Buratino ơi, đến giờ rồi... Nửa đêm rồi.
Có tiếng gõ cửa. Buratino nhảy tót xuống đất, tay giụi mắt: trên giường chẳng thấy cáo, thấy mèo đâu. Giường trống không.
Lão chủ quán nói:
- Hai ông bạn ngài dậy trước, đi rồi. Hai ông ấy xơi cái pa tê cho thêm sức rồi đi.
Buratino hỏi:
- Thế họ không dặn ông cái gì à?
- Có ạ, hai ông ấy dặn ngài một điều. Ngài phải đi ngay lập tức, cứ theo con đường đến rừng mà đi...
Buratino vội vã ra phía cửa, nhưng lão chủ đã đứng sừng sững ở ngưỡng cửa, hai tay chống nạng:
-Thế còn bữa cơm tối qua, ai trả tiền?
Buratino rên rỉ:
- Trời ơi! Hết bao nhiêu?
- Đúng một đồng tiền vàng...
Buratino toan chui qua chân lão chủ quán mà chuồn, nhưng lão ta cầm lăm lăm trong tay một cái cặp nướng chả. Râu lão và mấy sợi tóc ở thái dương dựng đứng cả dậy:
- Có trả tiền không? Oe con, ông lại đem nướng chả bây giờ.
Thế là đành phải trả một đồng tiền vàng. Buratino bỏ đi, tiếc ngẩn cả người. Trời tối; nói thế chưa đúng; tối đen như mực.
Mọi vật đều ngủ im lìm. Trên đầu Buratino, chỉ còn con chim đêm lặng lẽ bay. Chim khẽ chạm đôi cánh nhẹ nhàng vào mũi Buratino mà nói:
- Phải coi chừng! Phải coi chừng! Phải coi chừng!
Buratino đành phải dừng lại hỏi:
- Cái gì thế bác?
- Chớ có tin mèo và cáo.
- Thôi, khó chịu quá!
Buratino chạy nhanh trên đường, vẫn nghe tiếng chim hú:
Buratino chạy nhanh trên đường, vẫn nghe tiếng chim hú:
- Coi chừng kẻ cướp... coi chừng kẻ cướp...
Ánh sáng xanh nhạt nhuộm phía chân trời: trăng đang lên.
Trước mặt Buratino, đã lờ mờ trông thấy khu rừng. Nó rảo cẳng bước nhanh thêm. Có ai đuổi đằng sau, chạy nhanh hơn nó. Nó chạy. Có ai đuổi đằng sau, chạy rất êm. Nó quay lại. Nó thấy hai cái bóng, đầu trùm hai cái túi thủng hai lỗ để nhìn. Một đứa dáng nhỏ bé cầm dao lăm lăm. Đứa kia, to lớn hơn, cầm một khẩu súng lục, nòng loe ra hình cái phễu.
- Ối! ối!
Buratino kêu thất thanh mấy tiếng, rồi cứ phía khu rừng mà chạy như biến, nhanh như thỏ. Bọn cướp thét:
- Đứng lại! Đứng lại!
Tuy hết sức hoảng sợ, Buratino vẫn nghĩ được cách nhét cả bốn đồng tiền vàng vào miệng, rồi nhảy xuống vệ đường, gai góc mọc đầy. Nhưng cũng lúc ấy, hai thằng cướp tóm được Buratinô...
- Đưa tiền đây, không tao giết chết!
Buratino làm như không hiểu gì, cứ thở hổn hển bằng mũi.
Bọn cướp túm lấy cổ áo nó mà lắc. Một đứa giơ súng dọa, còn đứa kia lục túi áo. Đứa lớn thét to:
- Tiền của mày đâu?
Đứa bé nạt nộ:
- Đồ khốn! Đưa vàng đây!
- Tao băm vằm mày ra bây giờ!
- Tao bắn nát đầu mày ra cho mà xem!
Nghe dọa thế, Buratino run cầm cập, mấy đồng tiền kêu keng keng trong miệng. Bọn cướp hét:
- À, nó giấu vàng đây rồi. Nó để trong mồm...
Một đứa tóm lấy đầu Buratino, đứa kia ôm lấy chân. Cứ thế chúng tung thằng bé lên trời mấy lần. Buratino cắn chặt răng lại. Bọn cướp lộn ngược đầu Buratino xuống rồi cứ thế đập đầu nó xuống đất. Nhưng chẳng ăn thua gì. Thằng cướp bé liền lấy dao nạy răng Buratino. Chỉ một chút nữa... Răng đã há ra. Nhưng Buratino nhanh nhẹn cắn vào tay tên cướp một miếng... Đâu phải bàn tay: một cái chân mèo!
Thằng cướp rống lên một tiếng kinh khủng. Buratinô chuồi qua tay nó, nhảy bổ đến cái hàng rào, đâm đầu vào bụi cây gai. Mấy mảnh quần áo vướng mắc vào gai. Thế là nó sang được bên kia. Nó vội phi về phía khu rừng.
Thằng cướp rống lên một tiếng kinh khủng. Buratinô chuồi qua tay nó, nhảy bổ đến cái hàng rào, đâm đầu vào bụi cây gai. Mấy mảnh quần áo vướng mắc vào gai. Thế là nó sang được bên kia. Nó vội phi về phía khu rừng.
Đến cửa rừng thì bọn cướp đuổi kịp. Buratino liền nhảy bổng lên, tay bám lấy một cành cây vươn lên cao. Bọn cướp tuy lúng túng vì cái túi đội trên đầu, nhưng cũng đu được lên cây. Buratinô leo đến ngọn cây, nhảy sang cây khác. Bọn cướp cũng làm như thế... Nhưng cả hai đều mất thăng bằng, ngã bổ chửng xuống đất.
Hai đứa vừa xoa lưng vừa rên rỉ. Còn Buratino tụt xuống đất, chạy như biến. Chân nó nhanh thoăn thoắt, không tài nào trông thấy được. Bóng cây ngả dài dưới ánh trăng. Cả khu rừng pha trộn những vùng bóng tối và những khoảng ánh sáng. Khi thì Buratinô biến trong bóng tối, khi thì cái mũ trắng của nó lấp lánh dưới ánh trăng. Cứ thế, nó đến một cái hồ. Vừng trăng treo lơ lửng trên mặt hồ sáng như gương, giống cảnh tượng nơi rạp múa rối. Buratinô quay ngoắt sang tay phải: chỉ có hồ ao; quay sang tay trái: cũng chỉ có hồ ao. Đằng sau, cành cây kêu sột soạt...
- Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!....
Hai thằng cướp chạy sấn lên, nhảy qua cỏ ướt để tìm Buratinô.
- Nó kia kìa!
Chỉ còn một cách: nhảy xuống nước. Vừa lúc ấy, nó thấy một cô thiên nga đang ngủ cạnh bờ hồ đầu ủ trong cánh. Buratino nhảy xuống hồ, lặn xuống rồi nắm lấy chân thiên nga. Thiên nga thức giấc, hét to:
- Úi úi! Ai đùa gì mà đùa lạ thế. Bỏ chân người ta ra.
Nó giương đôi cánh rộng bát ngát. Vừa lúc ấy, hai tên cướp sắp tóm được Buratino. Thiên nga bay sang phía bờ hồ bên kia, dáng thật lộng lẫy. Sang đến bờ bên kia, Buratino buông chân thiên nga, nhảy xuống đất, rồi vùng dậy, cứ thế giẫm bừa lên cỏ lác và những mô đất đầy rêu, chạy thẳng một mạch về phía ông trăng sáng tỏ trên khu đồi.
Buratino mệt lả, chân không sao cử động được. Nó giống như con ruồi mùa thu trên khung cửa sổ. Bỗng qua chùm cây hạt dẻ, nó thấy một khoảng rừng thưa, ở giữa rừng có một căn nhà xinh xắn dưới ánh trăng. Nhà có bốn cửa sổ, vẽ mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao. Quanh nhà, hoa màu xanh da trời đua nở. Lối đi thì rải cát mịn. Ở giữa một cái bể nước, có một tia nước phun. Một quả bóng xanh đỏ nhảy múa trên tia nước. Buratino vội vã leo lên thềm nhà. Nó gõ cửa. Nhà yên lặng như tờ. Nó gõ mạnh hơn: chắc cả nhà ngủ say lắm. Lúc ấy, bọn cướp cũng vừa từ trong rừng xông tới. Chúng nó bơi qua hồ, ướt như chuột lột. Thấy Buratino, thằng cướp bé phun phì phì như một con mèo, thằng lớn rống lên như một con cáo. Buratino dùng hai chân, hai tay đập mạnh cửa:
- Ai ơi! Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Một cô bé xinh xắn ló ra ngoài cửa sổ, tóc cô màu xanh da trời, tết thành bím, mũi cô rất xinh. Mắt cô vẫn nhắm nghiền.
- Cô bé ơi, mở cửa cho tôi vào. Bọn cướp đuổi bắt tôi.
Cô bé há cái miệng xinh xinh ngáp và bảo:
- Trời ơi! Khổ quá! Tôi buồn ngủ quá, không sao mở mắt được.
Cô giơ tay lên trời, dáng như còn đang ngủ, rồi biến vào phía trong cửa sổ. Buratino thất vọng, nó liền rúc mũi xuống bãi cát, giả chết. Bọn cướp chạy đến:
- À, Lần này mày có thoát đằng trời!...
Chúng nó tìm đủ mọi cách để cạy mồm Buratino. Nếu chúng nó không đánh mất dao và súng ở dọc đường thì câu chuyện chú bé Buratino có lẽ đến đây chấm dứt. Không biết làm thế nào, bọn cướp liền quyết định treo ngược Buratino lên cây.
Chúng lấy thừng trói chân, treo chú bé lên cành một cây sồi. Xong đâu đấy, chúng ngồi xuống gốc cây, đuôi xòe ra, ướt đẫm. Chúng chờ cho Buratino phải nhả những đồng tiền rạ... Đến rạng đông, gió thổi mạnh, lá cây xào xạc. Buratino cứng như một khúc gỗ, đu đưa trên không. Bọn cướp chờ lâu đã chán. Chúng bảo Buratinô, giọng rất nản:
- Thôi, chú bé chịu khó đến chiều nhé.
Nói rồi, chúng bỏ đi, chắc để tìm một quán cơm nào đó.
Ánh sáng buổi sớm mai chiếu qua cành lá, rọi vào chú bé Buratinô đang bị treo ngược trên cành sồi. Cỏ xanh mướt; sương đọng trên những cánh hoa màu xanh. Cô bé tóc xanh lại hiện ra bên cửa sổ. Cô giụi mắt, rồi mở to đôi mắt rất đẹp còn ngái ngủ. Cô ấy là con búp bê đẹp nhất của gánh múa rối Caraba Baraba. Cô không chịu được những sự hành hạ của lão chủ, nên đã bỏ trốn đi; cô đến ở một khu rừng, trong một căn nhà hẻo lánh. Tất cả súc vật, chim muông trong rừng, cả mấy loài sâu bọ đều yêu mến cô, có lẽ tại cô vừa dịu dàng vừa có giáo dục. Chúng mang về cho cô tất cả những thứ cần dùng để sinh sống. Chuột trũi kiếm những thứ củ ngon. Chuột nhắt mang về nào đường, nào phó mát, cả những khoanh xúc xích nữa. Con chó xù tốt bụng Áctimôn thì tặng cô bánh bơ. Chim khách ra chợ lấy trộm về cho cô sô cô la bọc giấy bạc. Các chú ếch khiêng về những vỏ hồ đào đầy nước chanh.
Chim ưng cung cấp thịt nướng chả. Bọ dừa khuân về các thứ hoa quả. Bươm bướm tặng cô các thứ phấn hoa để cô trang điểm. Con nai cấp thuốc đánh răng và dầu nhờn để bôi cánh cửa sao cho nó khỏi kêu. Chim én có trách nhiệm giết sâu bọ, ruồi muỗi quanh nhà... Cô bé tóc xanh vừa mở mắt thì thấy ngay Buratino đang bị treo dốc ngược đầu xuống đất. Hai tay ôm lấy đầu, cô kêu thét lên:
- Ối trời ôi, kìa!
Chó xù tinh khôn đã hiện ra ngay dưới cửa sổ, vẫy vẫy tai.
Nó vừa cắt xong đám lông ở phía sau lưng - ngày nào nó cũng cắt lông như thế. Lông nó ở phía trước ngực chải kỹ, túm lông đuôi tết một dải băng đen, chân trước đeo một cái đồng hồ bằng bạc.
- Có tôi đây!
Antimo dúm mũi lại, hếch môi trên, để lộ mấy cái răng trắng nhởn. Cô bé bảo:
- Antimon ơi, chạy đi gọi ai giúp sức đi. Tháo ngay chú bé Buratino xuống, đem vào nhà, rồi đi gọi thầy thuốc...
- Xin vâng.
Antimo vội vã chạy đi ngay, cát dưới đất bay tứ tung. Nó chạy đến tổ kiến, cất tiếng sủa để gọi cả họ hàng nhà kiến dậy. Nó cắt bốn trăm con kiến leo lên cắn đầu dây trói Buratino. Lập tức, bốn trăm con kiến kéo thành một hàng dài leo lên cây sồi cắt sợi dây. Lúc Buratino rơi xuống đất, Antimo giơ hai chân trước đỡ lấy, rồi khiêng vào trong nhà, đặt chú bé lên giường. Xong đây đấy, nó tất tả băng qua bụi rậm trong rừng để gọi thầy thuốc Cú cao tay, y tá cóc và cô lang bọ ngựa; cô bọ ngựa khô đét như một cành cây héo. Thầy cú áp tai vào ngực Buratinô để nghe. Thầy nói khe khẽ:
- Thập tử nhất sinh.
Nói rồi, thầy ngả đầu ra đằng sau. Cóc thì lấy chân đấm bóp cho Buratino. Hai con mắt lồi mơ màng nhìn khắp xung quanh.
Cóc mở miệng to tướng, ấp a ấp úng:
- Còn sống được.
Cô lang bọ ngựa giơ bàn tay như là cỏ khô sờ vào Buratino. Cô thở dài:
- Chỉ có hai điều: một là còn sống, hai là đã chết rồi. Nếu còn sống thì một là sống được lâu, hai là không sống được mấy nữa. Nếu đã chết thì một là có thể cứu sống được, hai là chịu bó tay.
Thầy cú lên tiếng:
- Rõ khéo lang băm.
Rồi cú xoè đôi cánh mềm mại bay lên căn gác tối tăm. Cóc ta tức quá, gai da phồng cả lên. Nó kêu:
- Đồ... đồ... ngốc!
Nói rồi, cóc lê bụng phệ nhảy xuống cái hầm ẩm ướt. Cô lang bọ ngựa biến thành nhánh cỏ khô, lủi ra phía ngoài cửa sổ. Cô bé chắp hai bàn tay xinh xắn lại, hỏi:
- Thế bây giờ tôi biết chữa chạy làm sao?
Cóc ở dưới hầm nói ra:
- Cho uống dầu tẩy.
Cú ở trên gác phá lên cười, có vẻ chế giễu:
- Trời ơi, dầu tẩy!
Cô bọ ngựa ở ngoài cửa nói vào:
- Dầu tẩy cũng được, không dầu tẩy cũng xong.
Lúc ấy Buratino, da sầy, đầy vết tím bầm, rên rỉ:
- Không uống thuốc tẩy đâu. Tôi khỏi hẳn rồi.
Cô bé tóc xanh cúi xuống, thương hại bảo:
- Thôi, em chịu khó, bịt mũi lại mà uống.
- Không đâu! Chả uống đâu! Chả uống đâu!
- Uống rồi chị cho một miếng đường...
Nghe thấy thế, một chú chuột Bạch vội leo lên giường, tay cầm một miếng đường. Cô bé lại bảo:
- Có uống thì mới ăn đường chứ!
- Đường cơ!
- Em phải ngoan. Không uống thuốc, nhỡ chết thì sao...
- Chết còn hơn uống dầu tẩy...
Cô bé lấy giọng người lớn nghiêm nghị bảo:
- Em bịt mũi lại, mắt nhìn lên trần nhà... Nào... một, hai, bạ..
Cô dốc liều thuốc tẩy vào mồm Buratino, nhét luôn một miếng đường rồi cô hôn thằng bé:
- Đấy, thế là xong rồi.
Chó xù Antimo vốn thích cái gì cũng tốt đẹp cả, thấy vậy, nó cắn lấy đuôi, quay tít. Trông nó quay thật chả khác gì một con quay có hàng nghìn chân, nghìn tai, nghìn mắt sáng long lanh.
Sáng hôm sau, Buratino trở dậy, khoẻ mạnh, vui vẻ như thường. Cô bé tóc xanh đã ngồi sẵn ở bên bàn ngoài vườn chờ chú bé. Trên bàn bày một bộ bát đĩa ăn cơm bé tí. Mặt cô mới rửa, mũi cô, má cô bôi phấn hoa. Cô vừa ngồi chờ Buratino vừa lấy tay gạt những con bướm tinh nghịch và nói:
- Chán bỏ xừ...
Cô nhìn thằng bé từ đầu đến chân, cau mày lại rồi cô bảo nó ngồi vào bàn ăn. Cô rót một cốc ca cao bé xíu. Buratino ngồi xuống, chân gấp lại. Có bao nhiêu bánh hạnh nhân, nó bỏ tỏm cả vào mồm, nuốt chửng. Nó thọc năm đầu ngón tay vào lọ mứt rồi mút lấy mút để, rất khoái. Lúc cô bé quay ra đằng sau để vứt mấy miếng bánh vụn cho con cua già thì Buratino vớ lấy bình ca cao tu một hơi. Nó dốc nghiêng bình, ca cao rớt cả xuống khăn bàn. Cô bé nghiêm nghị bảo:
- Đừng ngồi gấp chân như thế, em. Để chân xuống gầm bàn chứ. Đừng bốc mứt ăn, có thìa và dĩa đấy thôi. Cô giận quá, lông mi rung cả lên.
- Ai nuôi em mà em hư thế?
- Có khi thì bố Carlo, có khi chẳng có ai cả...
- Từ nay, chị dạy dỗ em, em nghe chưa?
Buratino nghĩ thầm: "Mình lại rơi vào cái nhà này!" Chó xù Antimo chạy quanh nhà, trên bãi cỏ, đuổi đàn chim con. Khi chim bay cả lên đậu trên cây, nó ngửa đầu lên sủa, rồi nhảy nhảy. Buratino thấy thế thèm lắm, nó nghĩ bụng: "Săn thế mà cũng đòi săn".
Phải ngồi ngay ngắn ở bàn, nó thấy chân tay ngứa ngáy lắm. Cũng may mà bữa cơm vừa xong.
Phải ngồi ngay ngắn ở bàn, nó thấy chân tay ngứa ngáy lắm. Cũng may mà bữa cơm vừa xong.
Cô bé bảo nó lau nước ca cao dính đầy cả mũi. Cô xếp lại nếp áo quần và dải áo, cầm lấy tay Buratino dắt vào nhà để bảo ban.
Chó xù Antimo lại chạy trên bãi cỏ mà sủa gâu gâu. Bầy chim chẳng sợ gì cả, hót líu lo. Gió bay lượn trên cây. Cô bảo Buratinô:
- Em cởi bộ quần áo rách này ra rồi lấy quần áo tươm tất hơn mà mặc.
Bốn thợ may là bác tôm hay cau có, bác chim Gõ Kiến có mào, bác Bọ Dừa to lớn, bác chuột nhắt Liđét. Bốn bác đã lấy áo cũ của cô bé cắt một bộ quần áo con trai. Tôm thì cắt, chim Gõ Kiến lấy mỏ chọc lỗ để khâu, chuột cắt băng để Bọ Dừa tết nơ. Buratinô thấy phải mặc thừa quần áo con gái thì lấy làm hổ thẹn nhưng đằng nào cũng phải thay. Buratino thay quần áo và tìm cách giấu bốn đồng tiền vàng vào túi áo mới. Cô bé cầm hòn phấn bảo Buratino:
- Bây giờ em ngồi xuống đây. Để tay ra đằng trước, ngồi cho ngay ngắn. Chúng ta học tính. Trong túi em có hai quả táo nhé...
Buratino ranh mãnh nháy nháy mắt:
- Không phải, em chẳng có quả nào...
Cô bé điềm tĩnh nói tiếp:
- Ấy là thí dụ thế. Thí dụ trong túi em có hai quả táo. Một người lấy mất một quả thì em còn mấy quả?
- Hai.
- Em nghĩ kỹ đi.
Buratino cau mày, nó nghĩ ghê lắm:
- Hai.
- Tại sao?
- Bởi vì em chẳng cho người ấy đâu, người ấy có cướp cũng không được.
Cô bé buồn rầu bảo nó:
-Em chẳng học tính được đâu. Để viết bài chính tả vậy.
Cô ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn lên trần nhà.
- Em viết đi... "Hoa hồng rụng xuống đôi tay". Bây giờ em đọc lại mà xem...
Buratino có trông thấy bút với mực bao giờ. Vì vậy, khi cô bé bảo nó: “Em viết đi", nó liền thọc mũi vào lọ mực. Khi thấy một giọt mực rỏ trên trang giây trắng, nó rất hoảng. Cô bé chắp hai bàn tay lại, rơi nước mắt.
- Em hư lắm. Em sẽ bị phạt.
Cô ngoái nhìn ra cửa sổ gọi:
- Antimo, lôi Buratino vào buồng kín.
Antimo chạy lại, nhe hàm răng trắng nhởn. Nó kéo áo Buratinô rồi đi giật lùi, lôi chú bé vào tận trong buồng kín. Những con nhện to tướng nằm thu lu giữa đám mạng nhện chăng đầy các góc. Antimo nhốt chú bé ở đấy, sủa mấy tiếng cho chú sợ rồi chạy ra nô giỡn với đàn chim. Cô bé nằm lăn trên chiếc giường xinh xinh trải ren, nức nở khóc. Cô bắt buộc phải xử ác với chú bé.
Nhưng cô đã nhận dạy dỗ chú bé gỗ, nên đành phải dằn lòng vậy.
Buratino ở trong buồng kín, lẩm bẩm một mình:
- Người với ngợm! Cái cô ấy mà cũng đòi dạy với dỗ... Ai lại đầu thì bằng sứ, người thì nhồi toàn bông...
Trong buồng tối đen, bỗng nghe thấy tiếng nghiến răng rất khẽ:
- Này, này, nghe tớ đây...
Buratino hếch cái mũi giây đầy mực lên. Nó thấy lờ mờ trong bóng tối một chú dơi treo lơ lửng trên trần nhà, đầu lộn xuống đất.
- Cái gì cơ?
- Bé Buratino ạ, chờ đêm tới hẵng hay.
Bọn nhện thì thầm:
- Khe khẽ chứ nào... Chớ đụng vào lưới của chúng tôi, ruồi nó sợ.
Buratino ngồi xuống một cái bình vỡ, chống tay vào má.
Nó đã qua những lúc khổ sở hơn, nhưng nó nghĩ nó oan mà thêm ức.
- Dạy trẻ con thế à? Hành hạ người ta thì có, chứ dạy dỗ gì.
Phải ngồi thế này kia... Chớ ăn như thế... Trẻ con không biết đánh vần là thường chứ... Cái chị ấy kỳ thật... Cả con chó nữa... Cứ đuổi chim hoài...
Dơi lại ríu rít nói:
- Buratino ạ, đợi đến đêm, tớ đưa cậu đến xứ Ngu Si. Các bạn cậu, mèo và cáo, đang đợi cậu... Tha hồ mà vui chơi... Đợi đến đêm nhé...
Alecxei Tolxtoi
Alecxei Tolxtoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét