Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Mẹ Têrêsa: “Tình yêu bắt đầu từ trong nhà”

Mẹ Têrêsa và trả em Ấn Độ.
Mẹ Teresa Calcutta (1910-1997) là nữ tu Công giáo Rôma người Albania và là nhà sáng lập Dòng Thừa sai bác ái ở Kolkata (Ấn Độ) năm 1950. Trong hơn bốn mươi năm, bà chăm sóc người nghèo, bệnh tật, trẻ mồ côi, người hấp hối, trong khi hoàn tất nhiệm vụ lãnh đạo dòng tu phát triển khắp Ấn Độ và đến các quốc gia khác. Dưới đây là bài diễn văn nhận giải Nobel (1979) của bà.(ảnh không liên quan đến bài viết)
Trong khi chúng ta tập hợp với nhau ở đây để cảm ơn Chúa về giải Nobel Hòa bình, tôi nghĩ thật là tuyệt vời để chúng ta cầu nguyện lời nguyện của Thánh Phanxicô Assisi, lời nguyện luôn làm tôi rất ngạc nhiên – chúng tôi cầu nguyện lời này mỗi ngày sau khi Rước Lễ, vì rất hợp cho mỗi người chúng tôi, và tôi luôn tự hỏi rằng 4-500 năm trước đây, khi Thánh Phanxicô Assisi lập lời cầu nguyện này người ta có những khó khăn như chúng ta có ngày hôm nay, như chúng ta lập lời cầu nguyện này cũng rất phù hợp với chúng ta. Tôi nghĩ một số bạn đã có bài nguyện rồi – vậy chúng ta sẽ cùng nhau cầu nguyện.
Chúng ta hãy cảm tạ ơn Chúa cho cơ hội mà tất cả chúng ta đã có cùng nhau hôm nay, cho món quà của hòa bình để nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta đã được tạo ra để sống hòa bình đó, và Chúa Giêsu đã trở thành người để đem tin mừng đến cho người nghèo. Ngài là Đức Chúa Trời đã trở thành con người với tất cả những gì giống như chúng ta ngoại trừ tội lỗi, và Ngài tuyên bố rất rõ ràng rằng Ngài đã đến để ban tin mừng. Tin mừng đó là hòa bình cho mọi người thiện tâm và đây là điều mà tất cả chúng ta đều muốn – sự bình an của tâm hồn – và Chúa yêu thương thế gian đến nỗi Ngài đã ban con trai của Ngài – là một sự hiến dâng – nhiều như thể nói là Chúa rất đau lòng để cho, vì Ngài yêu thương thế gian nhiều đến Ngài nỗi đã ban con trai của Ngài, và Ngài trao con cho Đức Mẹ Maria Đồng trinh, và Đức Mẹ đã làm gì với đứa con đó? 
"Nuột nà" - siêu mẫu Hà Lan
Ngay sau khi đứa con đến với cuộc đời của bà – ngay lập tức bà đã ban bố tin vui đó, và khi bà vào ngôi nhà của người em họ, đứa bé – đứa bé chưa sinh ra – đứa bé trong bụng mẹ của Elizabeth, nhảy nhót với niềm vui. Đó là đứa bé chưa sinh ra, là sứ giả đầu tiên của hòa bình. Đứa bé đã nhận là Hoàng tử của Hòa bình, Ngài đã nhận ra rằng Đấng Cứu Thế đã đến để mang lại tin vui cho bạn và cho tôi. Và như thể đó là không đủ – trở thành một con người cũng chưa đủ – Ngài đã chết trên thánh giá để cho thấy tình yêu vĩ đại hơn, và Ngài đã chết cho bạn và cho tôi và cho người phong cùi đó và cho người chết vì đói đó và người trần truồng nằm trên đường phố đó, không những chỉ ở Calcutta, nhưng ở châu Phi, và New York và London, Oslo – và đòi hỏi rằng chúng ta yêu nhau như Ngài yêu mỗi người chúng ta. Và chúng ta đọc điều đó trong Phúc Âm g rất rõ ràng – yêu như Ta đã yêu con – như Ta yêu con – như Chúa Cha đã yêu Ta, Ta yêu con – và Chúa Cha yêu Ngài hơn bao nhiêu, Chúa Cha đã cống hiến Ngài cho chúng ta, và chúng ta yêu nhau bao nhiêu, chúng ta cũng phải yêu nhau cho đến khi đau đớn. Không đủ để chúng ta nói: Tôi yêu Chúa, nhưng tôi không yêu người láng giềng của tôi. Thánh John nói rằng bạn là một kẻ nói dối nếu bạn nói bạn yêu Chúa mà bạn không yêu người láng giềng của bạn. Làm sao mà bạn có thể yêu Chúa người mà bạn không nhìn thấy, nếu bạn không yêu người láng giềng người mà bạn nhìn thấy, người bạn tiếp xúc, người mà bạn cùng sống. Và vì vậy rất quan trọng đối với chúng ta để nhận ra rằng tình yêu, để thật sự có, phải là đau đớn. Giêsu chịu yêu chúng ta, điều đó làm Ngài đau đớn. Và để đảm bảo rằng chúng ta nhớ đến tình yêu tuyệt vời của Ngài, Ngài biến thành thức ăn của đời sống để thỏa mãn cơn đói của chúng ta đối với tình yêu của Ngài. Chúng ta đói khát Chúa, vì chúng ta được tạo ra cho tình yêu đó. Chúng ta được tạo ra trong hình ảnh của Chúa. Chúng ta được tạo ra để yêu và để được yêu, và Chúa đã trở thành người để giúp chúng ta có thể yêu như Ngài đã yêu chúng ta. Ngài biến thành người đói – người trần truồng – người không nhà – người bệnh hoạn – người trong tù – người cô đơn – người bị từ chối – và Ngài nói: Con đã chăm sóc ta. Đói cho tình yêu của chúng ta, và đây là sự đói khát của con người chúng ta. Đây là sự đói khát mà bạn và tôi phải tìm kiếm, nó có thể ngay trong nhà của chúng ta.
Tôi không bao giờ quên một dịp tôi đã viếng thăm một nhà nơi nhiều cha mẹ già của những người con trai và con gái bị con cái đưa vào viện dưỡng lão và có thể là bị bỏ quên. Và tôi đến đó, và tôi thấy trong nhà đó họ có tất cả mọi thứ, những thứ xinh đẹp, nhưng mọi người đều nhìn ra phía cánh cửa. Và tôi không thấy một người nào với nụ cười trên khuôn mặt của họ. Và tôi quay sang Chị và tôi hỏi: Làm sao thế? Sao mà người có tất cả ở đây, tại sao tất cả đều trông ra phía cánh cửa, tại sao họ không cười? Tôi quen nhìn thấy nụ cười của mọi người, thậm chí người sắp chết cũng cười, và Chị nói: Điều này hầu như mỗi ngày, họ đang mong đợi, họ đang hy vọng rằng những người con trai hay con gái sẽ đến thăm họ. Họ bị tổn thương bởi vì họ đang bị lãng quên, và nhìn xem – đây là nơi mà tình yêu đến. Sự nghèo đói đó đến ngay chính trong nhà của chúng ta, thậm chí bỏ bê tình yêu. Có lẽ ngay trong gia đình của chúng ta, chúng ta có người đang cảm thấy cô đơn, cảm thấy bệnh hoạn, cảm thấy lo lắng, và đây là những ngày khó khăn cho tất cả mọi người. Chúng ta có ở đó không, chúng ta có ở đó để đón nhận họ không có người mẹ nào hiện diện để nhận con mình? 
Tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều thanh niên và thiếu nữ phương Tây bị nghiện thuốc phiện, và tôi cố gắng để tìm hiểu tại sao – tại sao là như thế, và câu trả lời là: Bởi vì không có ai trong gia đình để đón nhận chúng. Cha và mẹ quá bận rộn họ không có thời gian. Các bậc cha mẹ trẻ đang ở tại một cơ sở nào đó và những đứa trẻ quay trở ra đường phố và vướng vào cái gì đó. Chúng ta đang nói về hòa bình. Đây là những điều phá hoại hòa bình, nhưng tôi cảm thấy điều tàn phá hoà bình vĩ đại nhất ngày nay là phá thai, bởi vì nó là một cuộc chiến tranh trực tiếp, cuộc giết hại trực tiếp – cuộc sát hại trực tiếp bởi chính người mẹ. Và chúng ta đọc trong Kinh Thánh, vì Chúa nói rất rõ ràng: Ngay cả khi một người mẹ có thể quên con mình – Ta sẽ không quên con – Ta đã khắc con trên lòng bàn tay của Ta. Chúng ta đã được khắc trong bàn tay của Ngài, thân mật với Ngài đến mức thai nhi đã được khắc trong bàn tay của ngài. Và đó là điều đập vào tôi mạnh nhất, lời bắt đầu của câu đó, thậm chí nếu một người mẹ có thể quên một điều không thể quên – nhưng ngay cả khi cô ta có thể quên – Ta sẽ không quên con. Và ngày nay điều tàn ác lớn nhất – điều tàn phá hòa bình lớn nhất là phá thai. Và chúng ta những người đang đứng ở đây – cha mẹ của chúng ta đã muốn có chúng ta. Chúng ta đã không ở đây nếu cha mẹ của chúng ta đã làm điều đó với chúng ta. Con cái của chúng ta, chúng ta muốn chúng, chúng ta yêu chúng, nhưng với hàng triệu người khác thì sao? Nhiều người rất, rất quan tâm với trẻ em ở Ấn Độ, với trẻ em ở châu Phi nơi mà có khá nhiều số chết, có thể vì suy dinh dưỡng, vì đói khát và vì nhiều thứ, nhưng hàng triệu chết bởi ý muốn cố y’ của người mẹ. Và điều này ngày nay là điều tàn phá hòa bình lớn nhất. Vì nếu người mẹ có thể giết con của chính mình – có cái gì còn lại cho tôi để giết bạn và bạn giết tôi – không còn điều gì nữa giữa hai ta. Và điều này tôi kêu gọi ở Ấn Độ, kêu gọi ở khắp mọi nơi: Hãy mang trẻ thơ trở lại, và năm nay là năm của trẻ thơ: chúng ta đã làm được gì cho trẻ thơ? Vào đầu năm tôi đã bảo, tôi đã diễn thuyết ở khắp mọi nơi và tôi đã nói: Năm nay hãy làm cho mọi trẻ thơ đã sinh, và chưa sinh, được bố mẹ muốn sinh. Và hôm nay là cuối năm, chúng ta đã thực sự làm cho các trẻ thơ được bố mẹ muốn sinh chưa? Tôi sẽ cho các bạn biết vài điều đáng sợ. Chúng tôi đang đấu tranh phá thai bằng cách nhận con nuôi, chúng tôi đã bảo vệ được hàng ngàn emm, chúng tôi đã nhắn lời đến tất cả các phòng khám, bệnh viện, trạm cảnh sát – xin đừng hủy hoại trẻ thơ, chúng tôi sẽ nhận đứa trẻ. Vì vậy, mỗi giờ trong ngày hay đêm luôn luôn là một ai đó, chúng tôi có khá nhiều bà mẹ chưa cưới – kêu họ đến, chúng tôi sẽ chăm sóc bạn, chúng tôi sẽ nhận con của bạn, và chúng tôi sẽ cho trẻ thơ một mái ấm. Và chúng ta có nhu cầu lớn từ những gia đình không có con, đó là phước lành của Chúa đối với chúng ta. Và nữa, chúng tôi cũng đang làm một điều rất đẹp – chúng tôi đang dạy những người ăn xin, bệnh nhân phong cùi, cư dân khu ổ chuột, người không nhà, kế hoạch hóa gia đình theo cách tự nhiên. 
"Cronus cắt của quý của Uranus” - tranh của họa sĩ Giogio Vassari
Và riêng vùng Calcutta trong sáu năm – tất cả đều ở Calcutta, chúng tôi đã giảm được 61.273 trẻ sơ sinh trong các gia đình đáng lẽ phải có con, nhưng vì họ thực hành kiêng cữ bằng cách tự nhiên, tự kiểm soát, qua tình yêu cho nhau. Chúng tôi dạy cho họ cách đo nhiệt độ rất đẹp, rất đơn giản, và những người nghèo của chúng tôi hiểu. Và bạn biết những gì họ đã nói với tôi không? Gia đình chúng tôi được khỏe mạnh, gia đình chúng tôi đoàn kết, và chúng tôi có thể có con bất cứ khi nào chúng tôi muốn. Quá rõ ràng – những người lang thang đường phố, những người ăn xin – và tôi nghĩ rằng nếu người của chúng tôi có thể làm như thế thì bạn và tất cả người khác có thể làm nhiều hơn thế nào vì các bạn biết được cách thức và phương tiện (kế hoạc hóa gia đình) mà không hủy hoại sự sống Chúa đã tạo ra trong chúng ta. 
Những người dân nghèo là những người rất tuyệt vời. Họ có thể dạy chúng ta nhiều điều rất đẹp. Một ngày nọ một trong số họ đến để cảm ơn và nói: Các soeurs, những người đã thể nguyện đức tinh khiết là những người tốt nhất để dạy chúng tôi kế hoạch hóa gia đình. Bởi vì nó không gì ngoài ra sự tự kiểm soát tình yêu dành cho nhau. Và tôi nghĩ rằng họ đã nói một câu tuyệt đẹp. Và đây là những người có thể không có gì để ăn, không có nhà để ở, nhưng họ là những người tuyệt vời. Người nghèo là những người rất tuyệt vời. Một buổi tối, chúng tôi ra ngoài và gặp bốn người trên đường phố. Và một trong số đó đang trong tình trạng khủng khiếp nhất – và tôi nói với các soeurs: Chị chăm sóc ba người kia, tôi chăm người này trông tồi tệ nhất. Và, tôi đã làm tất cả những gì tình yêu của tôi có thể. Tôi đặt cô ấy trên giường, và một nụ cười nở rất đẹp trên khuôn mặt của cô. Cô ta nắm lấy tay tôi, nói một lời duy nhất: Cảm ơn – và cô đã chết. 
Tôi buộc phải xét lương tâm của tôi trước cô ấy, và tôi hỏi tôi sẽ nói gì nếu tôi rơi vào hoàn cảnh của cô ta. Và câu trả lời của tôi là rất đơn giản. Tôi sẽ cố gắng tạo một ít sự chú ý cho bản thân, tôi sẽ nói tôi đói, rằng tôi đang chết, tôi lạnh, tôi đau đớn, hoặc gì đó, nhưng cô ấy đã cho tôi nhiều hơn – cô ấy đã cho tôi tình yêu của sự biết ơn. Và cô ấy đã chết với một nụ cười trên khuôn mặt. Khi một người mà chúng tôi đã gặp từ ống cống, bị dòi ăn nửa người, và chúng tôi đưa người đó về nhà. Tôi đã sống như một con vật trên đường phố, nhưng tôi sẽ chết như một thiên thần, được yêu thương và chăm sóc. Và rất tuyệt vời để nhìn thấy sự vĩ đại của một người có thể nói như thế, người có thể chết như thế mà không đổ lỗi cho bất cứ ai, mà không nguyền rủa bất cứ ai, mà không so sánh bất cứ điều gì. Như một thiên thần – điều này là sự vĩ đại của con người chúng ta. Và đó là lý do vì sao chúng ta tin tưởng những gì Giêsu đã nói: Ta đói khát – Ta trần truồng – ta không nhà – Ta không ai muốn, không được yêu, không được chăm sóc – và con đã chăm sóc ta. 
"Suối vàng" - Hot girl Việt Nam
Tôi tin rằng chúng tôi không thực sự là những người cán bộ xã hội. Có thể là chúng tôi làm công tác xã hội trong mắt của mọi người, nhưng chúng tôi thực sự là những người mặc niệm trong trái tim của thế giới. Vì chúng tôi tiếp xúc với Thân Thể Chúa 24 giờ. Chúng ta có 24 giờ trong sự hiện diện này, và bạn và tôi cũng vậy. Bạn cũng cố gắng mang sự hiện diện của Chúa vào gia đình bạn, cho gia đình cầu nguyện cùng nhau sống với nhau. Và tôi nghĩ rằng chúng ta trong gia đình không cần bom và súng, phá hủy để mang lại hòa bình – chỉ cần đến với nhau, yêu thương nhau, mang lại sự bình an, niềm vui , sức mạnh của sự hiện diện với nhau trong nhà. Và chúng ta có thể vượt qua tất cả các điều ác trên thế giới. 
Có quá nhiều đau khổ, quá nhiều hận thù, quá nhiều khốn khổ, và chúng ta, với lời cầu nguyện, với sự hy sinh, bắt đầu từ trong nhà. Tình yêu bắt đầu trong nhà, và không phải là chúng ta yêu bao nhiêu, nhưng chúng ta chuyển bao nhiêu tình yêu ra hành động trong các điều chúng ta làm . Đó là dâng hiến cho Chúa Toàn Năng – chúng ta làm bao nhiêu không quan trọng, bởi vì Ngài là vô hạn, nhưng bao nhiêu tình yêu chúng ta đặt vào trong hành động đó. Chúng ta làm cho Chúa bao nhiêu qua những người chúng ta đang phục vu. 
Trong thời gian trước đây ở Calcutta, chúng tôi gặp khó khăn trong việc mua đường, và tôi không biết tiếng đồn đến với những trẻ em cách nào, và một cậu bé bốn tuổi, cậu bé Ấn Độ giáo, về nhà và nói với cha mẹ của mình: Con sẽ không ăn đường trong ba ngày, con sẽ cho số đường của Con cho Mẹ Teresa cho trẻ em của bà. Sau ba ngày, cha và mẹ của cậu bé đã đưa cậu đến nhà chúng tôi. Tôi chưa bao giờ gặp họ trước đây, và cậu bé này khó rành cả phát âm tên của tôi, nhưng cậu biết chính xác caajyu đã đến để làm gì. Cậu biết rằng cậu muốn chia sẻ tình yêu của mình. 
Và đó là tại sao tôi đã nhận được rất nhiều tình yêu từ tất cả các bạn. Từ lúc tôi đến đây, tôi đơn giản là được bao quanh với tình yêu, và với tình yêu hiểu biết thực sự, thực sự. Có thể cảm nhận như thể mọi người ở Ấn Độ, mọi người ở châu Phi là người rất đặc biệt đối với bạn. Và tôi cảm thấy là nhà, tôi đã nói với Chị Em ngày hôm nay. Tôi cảm thấy trong Tu Viện với Chị Em như thể tôi đang ở Calcutta với Chị Em của riêng tôi. Rất trọn vẹn là nhà ở đây, ngay tại nơi đây. 
Chùa cổ (Hà Nội) - ảnh Việt Nam xưa
Và như tôi đang nói với các bạn ở đây – Tôi muốn các bạn tìm thấy những người nghèo ở đây, ngay trong nhà của chính bạn trước. Và bắt đầu tình yêu ở đó. Hãy là tin mừng cho người của bạn. Và tìm hiểu về người hàng xóm cạnh nhà bạn – bạn có biết họ là ai? Tôi có kinh nghiệm đặc biệt nhất với một gia đình Ấn Giáo với tám người con. Một người đàn ông đến nhà chúng tôi và nói: Mẹ Teresa, có một gia đình với tám đứa con, họ đã không ăn quá lâu – hãy làm điều gì cho họ. Vì vậy, tôi lấy một số gạo và tôi đến đó ngay lập tức. Và tôi thấy các trẻ em – đôi mắt của chúng chiếu sáng với cơn đói – Tôi không biết bạn có bao giờ thấy sự đói. Nhưng tôi thấy rất thường xuyên. Và cô ta đã lấy gạo, cô chia gạo ra, và cô đi ra ngoài. Khi cô ấy trở lại, tôi hỏi cô – cô đã đi đâu, cô đã làm gì? Và cô ấy cho tôi một câu trả lời rất đơn giản: Họ cũng đang đói. Điều gây ấn tượng với tôi nhất là cô biết – và họ là ai, một gia đình Hồi giáo – và cô ấy biết. Tôi đã không đưa thêm gạo tối hôm đó vì tôi muốn họ tận hưởng niềm vui của sự chia sẻ. Nhưng có những đứa trẻ, tỏa ra niềm vui, chia sẻ niềm vui với mẹ mình vì cô đã có tình yêu để cho. Và bạn thấy đây là nơi mà tình yêu bắt đầu – trong nhà. Và tôi muốn bạn – và tôi rất biết ơn những gì tôi đã nhận được. Đây là một kinh nghiệm to lớn và tôi sẽ trở lại Ấn Độ – Tôi sẽ trở lại vào tuần tới, ngày 15, tôi hy vọng – và tôi có thể mang theo tình yêu của các bạn. 
Và tôi biết rõ rằng bạn đã không cho từ sự phong phú của bạn, nhưng bạn cho đến khi nó làm tổn thương bạn. Hôm nay các em nhỏ có được – Tôi rất ngạc nhiên khi có quá nhiều niềm vui cho trẻ em đang bị đói. Những đứa trẻ như chúng sẽ cần tình yêu và sự chăm sóc dịu dàng, giống như chúng nhận được rất nhiều từ cha mẹ của chúng. Vì vậy, chúng ta hãy cảm ơn Chúa vì cơ hội này đến để chúng ta nhận biết nhau, và sự nhận biết nhau này đã xích chúng ta lại gần nhau, rất gần. Và chúng ta có thể giúp đỡ không chỉ trẻ em Ấn Độ và châu Phi, mà có thể giúp đỡ trẻ em trên toàn thế giới, bởi vì như bạn biết Chị Em của chúng tôi có mặt khắp mọi nơi trên thế giới. Và với giải thưởng tôi đã nhận được này là một giải thưởng của hòa bình, tôi sẽ cố gắng làm nhà cho nhiều người không nhà. Bởi vì tôi tin rằng tình yêu bắt đầu trong nhà, và nếu chúng ta có thể tạo ra một ngôi nhà cho người nghèo – Tôi nghĩ rằng tình yêu nhiều hơn và nhiều hơn nữa sẽ lan rộng. Và chúng ta có thể, qua tình yêu hiểu biết mang lại hòa bình này, là tin mừng cho người nghèo. Người nghèo trong chính gia đình của chúng ta trước nhất, rồi trên đất nước ta, và trên thế giới. 
Để có thể làm được điều này, Chị Em của chúng tôi, cuộc sống của chúng tôi đã được đan dệt bằng lời cầu nguyện. Cuộc sống của chúng tôi phải được đan dệt với Chúa để có thể hiểu, để có thể chia sẻ. Vì ngày nay có quá nhiều đau khổ – và tôi cảm thấy rằng cuộc khổ nạn của Chúa đang được thực hiện lại – chúng ta có ở đó để chia sẻ cuộc khổ nạn, để chia sẻ nỗi đau khổ đó của con người. Vòng quanh thế giới, không chỉ tại các nước nghèo, nhưng tôi thấy nghèo đói của phương Tây là khó khăn hơn để loại bỏ rất nhiều. Khi tôi thấy một người ngoài đường, bị đói, tôi cho anh ta một dĩa cơm, một miếng bánh mì, tôi hài lòng. Tôi đã xóa bỏ cơn đói đó. Tuy nhiên, một người bị loại bỏ, bị cảm thấy không ai muốn, không được yêu, sợ hãi, người bị ném ra nghèo xã hội- cái nghèo đó có thể là đau đớn rất nhiều, và tôi thấy điều đó rất khó khăn. Chị Em chúng tôi đang làm việc với oại người đó ở phương Tây. Vì vậy, các bạn phải cầu nguyện cho chúng tôi rằng chúng tôi có thể là tin mừng đó, nhưng chúng tôi không thể làm điều đó mà không có các bạn, các bạn phải làm điều đó ở đây trên đất nước các bạn. Các bạn phải biết người nghèo, có thể người của chúng ta ở đây có những thứ vật chất, tất cả mọi thứ, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tất cả chúng ta nhìn vào căn nhà riêng của chúng ta, chúng ta thấy khó khăn như thế nào để đôi khi mỉm cười với nhau, và nụ cười là sự bắt đầu của tình yêu. 
"Tan chảy" - người đẹp Nhật Bản
Và vì vậy hãy để chúng ta luôn luôn gặp nhau với nụ cười, nụ cười là khởi đầu của tình yêu, và một khi chúng ta bắt đầu yêu nhau, tự nhiên là chúng ta muốn làm điều gì đó. Vì vậy, bạn cầu nguyện cho Chị Em của chúng tôi và cho tôi và cho Anh Em của chúng tôi, và cho những người làm việc với chúng tôi trên khắp thế giới. Rằng chúng ta có thể vẫn còn trung thành với món quà của Chúa, yêu mến Ngài và phục vụ Ngài trong người nghèo cùng với các bạn. Những gì chúng tôi đã làm chúng tôi không thể làm được nếu các bạn không chia sẻ với những lời cầu nguyện của các bạn, với quà tặng của các bạn, quà tặng liên tục này. Nhưng tôi không muốn bạn cho tôi từ sự phong phú của bạn, tôi muốn bạn cho tôi cho đến khi bạn đau đớn.
Ngày hôm nọ tôi nhận được 15 Mỹ kim từ một người đã nằm liệt gường hai mươi năm, và phần duy nhất mà ông có thể cử động được là bàn tay phải của mình. Và bạn đồng hành duy nhất mà ông có được là thuốc lá. Và ông nói với tôi: tôi không hút thuốc trong một tuần, và tôi gửi cho Mẹ số tiền này. Nó phải là một sự hy sinh khủng khiếp đối với ông ta, nhưng sự chia sẻ của ông đẹp biết bao, và dùng số tiền để mua bánh mì và tôi cho những người đói với niềm vui của cả hai bên, ông đã cho và người nghèo đã nhận. Đây là vài điều mà bạn và tôi – một món quà của Chúa cho chúng ta để chúng ta có thể chia sẻ tình yêu của chúng ta với người khác. Và hãy cho như đã cho Giêsu. Hãy yêu nhau như Ngài yêu chúng ta. Hãy yêu Ngài với tình yêu không phân chia. Và niềm vui của lòng yêu thương Ngài và với nhau -chúng ta hãy cho bây giờ – Giáng sinh sắp đến. Hãy giữ niềm vui của tình yêu Chúa đó trong trái tim của chúng ta. Và chia sẻ niềm vui đó với tất cả những ai chúng ta gặp gỡ. Và niềm vui tỏa sáng đó là sự thật, vì chúng ta không có lý do gì để không được hạnh phúc bởi vì chúng ta không có Chúa với chúng ta. Chúa trong trái tim ta, Chúa trong người nghèo mà chúng ta gặp gỡ, Chúa trong nụ cười mà chúng ta cho và nụ cười mà chúng ta nhận. Hãy để chúng ta thực hiện một điểm: Rằng không một trẻ thơ nào bị ruồng bỏ, và rằng chúng ta luôn gặp nhau với một nụ cười, đặc biệt là khi khó có thể cười. 
Tôi không bao giờ quên mọt thời gian trước đây có khoảng mười bốn vị giáo sư đến từ từ các trường đại học khác nhau ở Mỹ. Và họ tới Calcutta đến nhà của chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã nói chuyện họ đã đến nhà của những người sắp chết. Chúng tôi có một ngôi nhà cho người hấp hối ở Calcutta, nơi mà chúng tôi đã nhận hơn 36.000 người từ các đường phố của Calcutta, và con số lớn hơn 18.000 đã chết một cái chết rất đẹp. Họ mới vừa trở về nhà với Chúa; và họ đến nhà chúng tôi và chúng tôi nói về tình yêu, về lòng từ bi, và sau đó một trong số đó hỏi tôi: Này, Mẹ, xin cho chúng tôi biết vài điều mà chúng tôi sẽ ghi nhớ, và tôi nói với họ: Hãy mỉm cười với nhau, dành thời gian cho nhau trong gia đình của bạn. Mỉm cười với nhau. Và sau đó một người khác hỏi tôi: Tôi có lập gia đình không, và tôi nói: Có, và tôi thấy đôi khi rất khó để mỉm cười với Chúa Giêsu, vì Ngài có thể đòi hỏi rất nhiều. Điều này thực sự phần nào là đúng, và nơi mà tình yêu đến – khi rất đòi hỏi, nhưng chúng ta có thể cho Ngài với niềm vui. Như tôi đã nói ngày hôm nay, tôi nói rằng nếu tôi không lên Thiên đường vì bất cứ điều gì khác thì tôi sẽ được lên thiên đường vì những quảng bá tên tuổi vì chúng làm tôi tinh khiết và hy sinh tôi i và làm tôi thực sự sẵn sàng để lên Thiên đường. Tôi nghĩ rằng đây là điều đáng nói, chúng ta phải sống một cuộc sống thật đẹp, chúng ta có Chúa với chúng ta và Ngài yêu thương chúng ta. Nếu chúng ta chỉ cần nhớ rằng Chúa yêu tôi, và tôi có một cơ hội để yêu người khác như Ngài yêu tôi, không phải với những gì lớn lao, nhưng trong những gì bé nhỏ với tình yêu vĩ đại, từ đó Na Uy trở thành một tổ ấm của tình yêu. Và tuyệt vời làm sao khi từ nơi đây một trung tâm cho hòa bình đã được trao tặng. Từ đây, niềm vui cuộc sống của trẻ thơ chưa sinh hiện diện. Nếu các bạn trở thành một ngọn đèn cháy sáng trong thế giới hòa bình, thì thực sự giải Nobel Hòa bình là một món quà của người dân Na Uy. Chúa ban phúc lành cho bạn! 
Người dịch: Diệu Sương
Người Ấn Độ ăn gà Tandoori ở mọi lúc mọi nơi, mọi thời điểm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét