Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012

Thuần khiết (purity)

"Trái chín" - siêu mẫu châu Âu
Ăn cắp không đi vào đó, mà không ăn cắp cũng không đi vào đó. Bạo hành không đi vào đó, mà vô bạo hành cũng không đi vào đó. Dốt nát không đi vào đó, mà tri thức cũng không đi vào đó. (ảnh không liên quan đến bài viết)

Làm thuần khiết bản thể bên trong... Khi bản thể bên trong đã trở nên tuyệt đối thuần khiết, đây là lối vào trong brahmalok, cõi của thực tại tối thượng. Ngày mà bản thể bị giấu kín bên trong bạn đi tới dạng thuần khiết nhất của nó, đi tới tự tính tuyệt đối của nó, nó được lộ ra nó thực là vì cái gì. 

Bây giờ hãy cố hiểu nghĩa của từ thuần khiết. 
Nghĩa của “không thuần khiết” là gì? Chúng ta nói rằng nếu bạn trộn nước với sữa, sữa trở thành không thuần khiết. Bây giờ điều này rất thú vị: nước là thuần khiết và sữa là thuần khiết, mà khi chúng ta trộn hai thứ này lại với nhau chúng ta nói rằng nó đã trở thành không thuần khiết. Cái gì đã trở thành không thuần khiết, nước hay sữa? Và tại sao? Bởi vì nếu cả hai là thuần khiết, thế thì hai cái thuần khiết cùng nhau phải tạo ra thuần khiết gấp đôi chứ, chúng phải trở nên thuần khiết hơn chứ. Nhưng không, chúng cả hai đều trở thành không thuần khiết. Vậy thì cái gì được ngụ ý bởi không thuần khiết? 
Nghĩa của việc trở nên không thuần khiết là ở chỗ cái gì đó không có tự tính của nước đã đi vào trong nước, và cái gì đó không mang tự tính của sữa đã đi vào trong sữa. Sữa là thuần khiết khi nó có trong nó chỉ tự tính riêng của nó, và nước là thuần khiết khi nó có trong nó chỉ tự tính riêng của nó. “Thuần khiết” chỉ ngụ ý rằng không có chất lạ hiện diện. Chỉ tự tính mới còn lại, không cái gì xa lạ hiện diện trong nó. 
Người mặc áo dài trắng là quan Tổng Đốc Nam Định 1885.
Cho nên cái gì được ngụ ý bởi bản thể bên trong trở nên thuần khiết? Nó không ngụ ý rằng nếu bạn không ăn cắp cái gì, bản thể bên trong của bạn đã trở thành thuần khiết, hay nếu bạn không phải là bất lương, bản thể bên trong của bạn đã trở thành thuần khiết, hay nếu bạn không bao giờ chạm tới tiền, bản thể bên trong của bạn đã trở thành thuần khiết. Không. Nghĩa của bản thể bên trong trở nên thuần khiết là ở chỗ không cái gì bên ngoài dù là bất kì cái gì đi vào trong lãnh thổ của bạn; là ở chỗ chỉ có bản thể bên trong riêng của bạn ở đó thôi. Bên trong mình, bạn còn một mình. Bên trong mình, không có gì và không có ai đi vào cả... không ai cả. Ăn cắp không đi vào đó, mà không ăn cắp cũng không đi vào đó. Bạo hành không đi vào đó, mà vô bạo hành cũng không đi vào đó. Dốt nát không đi vào đó, mà tri thức cũng không đi vào đó. Nói gì tới chất độc? - thậm chí nước cam lồ cũng không đi vào bạn nữa. Không, chẳng cái gì đi vào bạn. Cái còn lại chỉ là cái bạn đang là. Khi không cái gì có đó khác hơn cái bao giờ cũng có đó rồi, bạn đã trở thành thuần khiết. Chính sự thuần khiết này là việc đạt tới thực tại tối thượng. Trong sự thuần khiết này, không có gì nữa để được làm. 
Đạt tới tự tính riêng của bạn là tôn giáo duy nhất. Trở thành cái bạn đang là chính là tôn giáo duy nhất. Đây là lí do tại sao Krishna đã nhấn mạnh vào svadharma, tôn giáo cá nhân. Nhưng mọi người hay lấy tôn giáo cá nhân nghĩa là tôn giáo riêng của mình: rằng nếu bạn là người Hindu thì bạn phải vẫn còn là người Hindu, hay nếu bạn là người Mô ha mét giáo thì bạn phải vẫn còn là người Mô ha mét giáo. Svadharma, tôn giáo cá nhân, chẳng liên quan gì tới những tôn giáo này. Nghĩa thực của svadharma duy nhất là ở chỗ bạn không nên lệch khỏi bất kì cái gì ở bên trong bạn, không nên lệch khỏi cái là pháp, bản tính của cái ta của bạn, bản thể bạn. Bạn nên lắng đọng vào bản tính riêng của mình. 
"Vàng chanh" - người đẹp Việt Nam
Đây là lí do tại sao Krishna đã nói rằng cho dù chết đi vì tự tính của mình thì cũng vẫn đúng. Rơi vào tôn giáo cá nhân của riêng người ta còn tốt hơn là chấp nhận tôn giáo của ai đó khác cái là tự tính của họ. Và bởi “tôn giáo của người khác” điều đó không được ngụ ý rằng người đi tới đền thờ phải không đi tới nhà thờ hồi giáo, hay tín đồ của Koran thì không nên đọc Gita. Nghĩa của “tôn giáo của người khác” là ở chỗ ngoại trừ cái ta của tôi, mọi cái khác đều là “người khác.” 
Nếu Krishna mà có khả năng giải thích đúng - điều rất khó, bởi vì việc hiểu cái gì đó không phụ thuộc chỉ vào người giải thích; một nửa của nó phụ thuộc vào người đang cố gắng hiểu - nếu Krishna mà có khả năng giải thích đúng ý tưởng này, và Arjuna cũng có khả năng hiểu đúng ý tưởng này, thì Arjuna đã cắt đứt mọi mối nối với Krishna rồi. Chỉ thế thì anh ta mới đạt tới tôn giáo cá nhân. Anh ta sẽ quên Krishna hoàn toàn. Nếu Arjuna mà hiểu đúng, thế thì đến cuối của Gita anh ta đã nói với Krishna, “Tôi đã hiểu phát biểu của thầy, và tất cả mọi hoài nghi của tôi đã rời bỏ tôi. Bây giờ nếu thầy tha thứ tôi, tôi sẽ quên thầy hoàn toàn. Bây giờ tôi sẽ không hỏi thầy cái gì nữa, tôi sẽ bắt đầu việc tìm kiếm tôn giáo cá nhân của riêng tôi.” 
Có nhà huyền môn ở Trung Quốc tên là Huệ Hải. Khi ông ta tới thầy mình, thầy từ chối trở thành thầy của ông ấy. Thầy càng từ chối ông ta, Huệ Hải càng nài nỉ thầy và cầu xin thầy, dập mặt mình xuống sàn để mong thầy đồng ý. Nhưng thầy nói, “Không, ta sẽ không trở thành thầy của ông đâu. Tất nhiên, nếu ông muốn trở thành đệ tử của ta, ông có thể làm điều đó. Trở thành đệ tử là quyền của ông; làm sao ta có thể ngăn cản ông làm điều đó được? Nhưng là thầy ông thì lại ở trong tay ta, và điều đó ta sẽ không làm bởi vì toàn thể giáo huấn của ta là ở chỗ đi vào trong tự tính của riêng người ta là con đường duy nhất. Bằng việc trở thành thầy ông ta có thể làm sao lãng ông khỏi tự tính riêng của mình, ta có thể kéo ông ra khỏi điều đó. Ông có thể trở thành đệ tử - đó là việc của ông, ông chịu trách nhiệm cho điều đó. Và cái ngày mà người đệ tử trong ông biến mất, hãy biết rằng chỉ thế thì ông mới hiểu được giáo huấn của ta”. 
"Ngày nắng" - tranh của họa sĩ Levitan
Mặc cho thầy không đồng ý, Huệ Hải vẫn ở lại với thầy như đệ tử mà không được điểm đạo chính thức. Thầy chưa bao giờ đồng ý là thầy của ông ấy. 
Thế rồi nhiều năm sau, khi thầy mất đã lâu rồi, Huệ Hải tổ chức lễ hội, một ngày ở Trung Quốc cũng tựa như ngày Guru Purnima, lễ hội vào ngày trăng tròn tháng bẩy. Nó được tổ chức để kỉ niệm về thầy. Mọi người bắt đầu hỏi Huệ Hải, “Thầy kỉ niệm sự kiện này, nhưng ai là thầy của thầy? Thầy chưa bao giờ nói cho bất kì ai về ai là thầy của thầy cả. Xin hãy nói cho chúng tôi tên của thầy mà thầy đang làm lễ kỉ niệm”. 
Huệ Hải nói, “Người đó là thầy đã dạy cho ta mọi thứ, nhưng thầy lại không bao giờ đồng ý trở thành thầy ta. Hôm nay ta có thể nói rằng nếu như thầy đã đồng ý trở thành thầy ta, thì ta đã không có khả năng học điều thầy có thể thực sự dạy cho ta. Thầy đã hoàn thành nhiệm vụ là thầy của ta mà không chính thức trở thành thầy ta. Cho nên chính trong ghi nhớ về thầy mà ta mở hội nhân dịp này. Thầy đã ném ta trở lại chính bản thân ta. Thầy đã xoay xở để làm cho ta khỏi đi ra ngoài bản thân ta. Và ta bị hấp dẫn tới mức giá mà thầy đã chính thức chấp nhận ta như đệ tử của thầy thì ta đã trở nên bị hội tụ toàn bộ vào thầy và toàn thể năng lượng của ta sẽ trở thành đi ra ngoài. Thầy đã cắt phăng cái dây đó. Ta đã trở nên tự do với vợ ta, tự do với cha mẹ ta, anh em ta, bạn bè ta. Ta đã trở nên tự do với toàn thể thế giới ngoại trừ với một con đường hướng ngoại còn để lại cho ta - người thầy. Thầy đã giải phóng ta khỏi con đường đó nữa. Thầy đã là thầy của ta bởi vì thầy đã định tâm ta vào cái ta riêng của ta”. 
Nghĩa của hiện hữu thuần khiết là ở chỗ trong sự thuần khiết của cái ta của riêng mình, người khác không có đó chút nào thêm nữa; chỉ cái ta còn lại ở đó. Chỉ một sự hài hoà còn lại ở đó, sự hài hoà của cái ta. Chỉ thế thì người ta mới kinh nghiệm việc nhận ra thực tại tối thượng. 
Theo OshoVietNam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét