"Khó cưỡng" - Hot girl Diễm My 9x |
Người thì cho là trên đường đi Thành phố Xanh, chú Đinh ốc đã bị con Yêu tinh bắt, một con Yêu tinh đã ăn thịt tất cả những người không may gặp phải nó.
Đến nơi xa lạ
Mít đặc thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Chú nằm trên một cái giường lông rất êm, rất nhẹ đến nỗi chú ngỡ là làm bằng lông bồ công anh. Có tiếng nói làm chủ bừng tỉnh. Chú mở mắt nhìn chung quanh: ko phải là buồng của chú! Trong mỗi góc buồng có một chiếc ghế bành. Trên tường treo những tấm thảm và những bức tranh vẽ hoa. Trên chiếc bàn tròn ở gần cửa sổ, có một gối cắm đầy kim và đanh ghim, nom y như con dím, và đống chỉ thêu đủ màu. Xa chút nữa là một cái bàn giấy có đủ bút mực. Ngoài ra còn có một tủ sách. Cuối cùng là một tấm gương lớn ở mé tường phía trong và hai cô tí hon đang đứng trò chuyện trước gương. Một cô mặc chiếc áo dài bằng lụa xanh thấm khít vào người với cái thắt lưng lụa buộc ra đằng sau. Đôi mắt cô xanh biếc, mớ tóc dì sẫm của cô tết thật cẩn thận. Cô kia mặc áo dài màu nhạt điểm hoa, tóc cô trắng như tuyết, lượn như sóng, rủ xuống tận vai. Cô đang đội mũ lên đầu và la quàng quạc:
- Mũ quái nhỉ! Mình ko thế nào đội được. Mình ưa cái vành mũ to nhưng mà thiếu vải, đánh phải làm vành nhỏ. Mà vành nhỏ thì cái mặt nom cứ tròn vành vạnh như măt trăng ấy, mình chẳng thích thế đâu!
Cô tí hon mắt biết nói:
- Thôi, đừng múa trước gương nữa! Cứ nhìn người ta ngắm nghía hàng giờ trước gương mà mình ko tài nào chịu được.
- Thế theo cậu thì người ta làm ra gương để làm gì nào? - cô tóc trắng đáp lại.
Cô nheo mắt sôi gương, mũ cô tụt về sau gắy, đầu ngả về đằng sau.
Mít đặc buồn cười quá nhưng chú cố nén nên chỉ bật ra tiếng lục cục trong cổ họng. Ngay lúc ấy, cô tóc trắng rời khỏi chiếc gương quay về phía chú và nhìn một cách nghi hoặc.
Chú nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Chú nghe thấy cả hai cô nhón đi trên năm đầu ngón chân lại gần gường chú và thì thào:
- Mình ngỡ là cậu ấy nói gì, - Mít đặc đã nghe tiếng khe khẽ. -Có lẽ là mình nhầm. Cậu ấy nắm bất tỉnh từ hôm qua không biết đến bao giờ thì cậu ấy mới dậy?
Một giọng khác trả lời:
- Chị Mật ngọt đã cấm ko được đánh thức cậu ấy dậy. Chị ấy đã bảo hễ cậu ta mở mắt thì phải báo ngay chi chị biết.
" Mật ngọt là ai nhỉ?" - Mít đặc tự hỏi và lại giả vờ ngủ.
Lại có tiếng nói:
- Cậu ta dũng cảm thật! Đi bằng khinh khí cầu đến đây, cậu có biết ko? Thật là lần đầu tiên người ta khen chú dũng cảm! Miệng chú nhách ra đến tận mang tai ấy. Nhưng chú kịp sực tỉnh ra và cố giấu nụ cười.
Một cô tí hon nói:
- Khi nào cậu ấy thức dậy thì mình sẽ quay lại. Mình rất muốn cậu ấy kể chuyện lại hết. Chỉ sợ cậu ấy bị chấn thương sọ não thôi!
Mít đặc nhủ thầm: "Xin thôi cái món chấn thương sọ não ấy đi!".
Cô tóc trắng từ giã ra đi. Trong phòng im ắng. Mít đặc nàm yên, nhắm mắt giỏng tai nghe. Cuối cùng, chú mở một mắt và thấy cô mắt biếc cuối xuống nhìn chú. Cô mỉm cười dịu dàng với chú. Rồi cô cau mày, giơ một ngón tay doạ và hỏi:
- Cậu vẫn thức như vậy đấy à? Cậu mở mắt này rồi lại mở mắt khác à?
Chú gật đầu và mở nốt mắt kia.
- Thế ra cậu không ngủ à?
Mít đặc đáp:
- Tôi vừa thức dậy đấy.
Chú muốn nói thêm nữa, nhưng cô ta đặt một ngón tay lên miệng chú và nói:
- Im đi, im đi! Cậu không được nói, cậu mệt nặng đấy.
- Tôi bị ốm à? Không phải đâu!
- Tại sao cậu lại biết! Cậu là bác sĩ đấy à?
- Không.
- Cậu xem đấy, cậu bảo là cậu không ốm. Cậu nằm yên cho tới lúc bác sĩ đến; tôi đi tìm bác sĩ đấy. cậu tên gì nhỉ?
- Mít đặc, còn cô?
- Tôi tên là Mắt xanh.
- Tên hay nhỉ, - Mít đặc nói.
- Tôi rất vui vì tên tôi đã làm cậu ưng ý. Cậu vẫn là một chú tí hon ngoan đấy.
Mít đặc mỉm cười. Thật là hiếm cóp người khen ngợi chú. Thường thì người ta hay mắng mỏ chú. Vả lại ở đấy chẳng có chú tí hon nào cả, cho nên chú có thể trò chuyện với cô tí hon này mà ko sợ bị ai chế giễu. Chưa bao giờ chú cảm thấy khoan khoái đến thế, và cũng chưa bao giờ chú lại lễ phép đến thế.
Chú hỏi:
- Còn cô kia tên gì?
- Cái cô nói chuyện với cô ấy. Cái cô đèm đẹp mà tóc màu trắng ấy?
- A! - Mắt xanh kêu lên - Thế là cậu đã thức từ lâu rồi cơ à?
- Không, tôi chỉ mở mắt một phút thôi rồi tôi lại ngủ ngay.
Nhưng Mắt xanh lắc đầu và nhăn mặt:
- Không phải thế! Thế còn tôi, cậu cho là tôi không đẹp lắm à?
- Trái lại thì có! Cô nghĩ sao thế? Nom cô cũng rất xinh.
- Thế tôi và cô ấy ai là người xinh hơn?
- Cô và cô kia ấy à. Tôi thấy cả hai cô đều đẹp cả.
- Cậu chỉ nói dối như chú cuội nhưng mà tôi cũng tha tội cho cậu. Cái cô mà cậu thích ấy tên là Bạch Tuyết, rồi cậu sẽ được gặp cô ấy. Bây giờ thì cậu im đi, cậu mà nói nhiều thì lại đau thêm đấy. Cậu hãy nằm yên, và nhất là cậu đừng có nghĩ đến chuyện ngồi dậy. Tôi đi tìm chị Mật ngọt đây.
- Mật ngọt là ai vậy?
- Bác sĩ của chúng tôi. Chị ấy sẽ săn sóc cậu đấy.
Mắt xanh vừa đi khỏi thì Mít đặc đã nhảy xuống đất. Chú đi tìm quần áo để tẩu thoát. Các vị bác sĩ bao giờ cũng cho bệnh nhân uống dầu tây và bôi thuốc i-ốt xót đến cháy da cháy thịt! Nhưng mà chú chẳng tìm thấy quần áo của chú ở đâu cả, mà lại thấy một con búp bê đang ngồi trên ghế, ưng dựa vào tường.
Chú muốn tháo con búp bê ra xem trong mình nó có cái gì, bông hay là mạt cưa. Thế là chú quên phắt ngay quần áo của chú và đi tìm con dao; đang đi tìm dao thì chú thấy bóng chú trong gương. Chú đứng lại, đặt con búp bê xuống đất; chú bắt đầu nhăn nhó rồi ngắm nghía mãi mặt chú và sau khi đã ngắm nghĩa chán chê, chủ tự nhủ:
- Mình cũng đẹp đấy chứ, mặt mình được cái là ko tròn lắm.
Vừa lúc ấy, có tiếng chân đi ở ngoài cửa. Chú vừa kịp leo lên gường và kéo chăn đắp thì Mắt xanh đã vào cùng với một cô tí hon khác mặc áo choàng trắng, đầu đội mũ trắng và tay cầm một cái va-ly nhỏ màu nâu. Má cô đỏ hồng, đôi mắt xam xám nghiên nghị sau cặp gọng kính bằng sừng. Mít đặc đoán ngay đó là Mật ngọt.
Cô mang một chiếc ghế lại gần gường, đặt va - li xuống và lắc đầu nói:
- A! Các chú tí hon! Lúc nào các chú cũng nghĩ đến những chuyện ko đâu. Chú thử nói cho tôi xem tại sao các chú lại đi khinh khí cầu nào? Thôi, chú im đi! Tôi đã biết chú định nói với tôi chuyện gì rồi. Chú sẽ bảo chú ko làm thế nữa chứ gì. Các chú bao giờ cũng nói là ko làm nữa nhưng rồi các chú lại làm ngay đấy.
Cô mở va-li ra. Mùi thuốc toả ra khắp gian phòng, Mít đặc co rúm người lại, chú đâm hoảng. Mật ngọt quay lại phía chú và nói:
- Ngồi lên.
Mít đặc muốn đứng dậy nhưng Mật ngọt ngăn chú lại và nghiêm nghị nói:
- Chú không được đứng dậy, tôi đã bảo chú ngồi lên kia mà.
Mít đặc nhún vai và ngồi ở trên gường
- Không nên nhún vai. Chú thè lưỡi ra, - Mật ngọt nói.
- Sao vậy?
- Thè ra, tôi bảo sao thì chú làm vậy.
Mít đặc thè lưỡi.
- Nói "a".
- A-a-a, -Mít đặc nói.
Mật ngọt lấy cái ống nghe bằng gỗ ở va-li ra và áp một đầu vào ngực Mít đặc:
- Thở mạnh hơn nữa!
Mít đặc thở như cái đầu tàu xe lửa.
- Bây giờ, chú nín thở.
Mít đặc phì cười:
- Hì-hì-hì!
- Tại sao chú lại cười? Tôi có nói cái gì buồn cười đâu?
- Tôi nín thở thế quái nào được cơ chứ? - Mít đặc hỏi và lại cười phá lên.
- Nếu nín thở hoàn toàn thì chú ko làm được thật. Nhưng chỉ nín thở trong một phút thôi thì chú có thể nhịn được.
- Dĩ nhiên rồi, - Mít đặc đồng ý và nín thở.
Sau khi khám cho chú kỹ càng, Mật ngọt ngồi vào bàn ghi đơn thuốc và nói:
- Chú ấy bị một vệt tím bầm ở vai. Cô ra hiệu thuốc mua lấy một lá cao tẩm mật. Cô cắt ra một mảnh, rịt vào vai bệnh nhân. Cô đừng cho phép chú ấy đứng dậy. Chú ấy mà đứng dậy thì chú sẽ đập phá hết bát đĩa của các cô và thế nào cũng có người trong bọn các cô bị chú ấy đánh cho bị thương đấy. Phải cảnh giác với các chú tí hon mới được.
Sau đó, cô bỏ chiếc ống vào va-li, nghiêm nghị nhìn Mít đặc một lần nữa rồi ra đi.
Mắt xanh cầm đơn thuốc và nói:
- Cậu đã nghe chưa? Phải nằm trên gường đấy!
Mít đặc nhăn mặt đáp lại:
- Cậu đừng có đưa cái bộ mặt đưa đám ấy ra. Và cậu đứng có tìm quần áo của cậu nữa, tôi đã cất kỹ đi rồi, - Mắt xanh nói và cầm đơn thuốc đi ra.
Câu chuyện bên bàn ăn
Mít đặc mặc quần áo thật nhanh rồi nhảy bốn bước một lên chiếc cầu thang bằng gỗ kêu răng rắc dươí chân chú. Chú bước vào một gian phòng bé hơn cái buồng chú nằm ngủ một chút, nhưng mà đẹp hơn nhiều. Hai cái cửa sổ hình bán nguyệt mở ra đường phố, có che rèm thật đẹp. Giữa hai cửa sổ là cái cửa ra vào bao lơn. Trên một cái bàn kê ở giữa phòng, bày la liệt những đĩa đựng đầy mứt, bánh, kẹo. Các cô tí hon định chiêu đãi chú đây. Nom những thức ăn ngon ấy mà chú choáng ngợp cả mắt.
Cô tí hon có chiếc nơ xanh và cô bé tết đuôi sam lo việc rót nước. Còn cô tóc xoăn thì lấy bánh ở trong tủ chè ra.
Mắt xanh giới thiệu các bạn cô với Mít đặc: cô có hai đuôi sam tên là Sóc con, cô có chiếc nơ xanh tên là Thỏ con và cô tóc xoăn tên là Chuồn chuồn. Mít đặc chỉ chực ngồi vào bàn, nhưng lúc ấy cánh cửa mở ra, bốn cô tí hon bước vào và cô Mắt xanh lại tiếp tục giới thiệu :
- Đây là các bạn hàng xóm của tôi : các cô Sáo sậu, Chích choè, Mẫu đơn, Cun cút.
Các cô vây lấy Mít đặc.
Sáo sậu hỏi, đầu cô đen nhánh :
- Cậu đi bằng khinh khí cầu đến đây đấy à?
Chú trả lời với dáng rất tự hào nhưng vẫn liếc nhìn về cái bàn :
- Vâng, bằng khinh khí cầu.
Cun cút béo ục ịch nói :
- Lúc bay ở trên cao chắc là hãi lắm đấy nhỉ?
Mít đặc đáp :
- ồ, có chứ ! - Nhưng chú lại bình tĩnh ngay - Tôi muốn nói là chẳng hãi gì đâu.
Chích choè nói :
- Cậu thật là dũng cảm ! Tôi thì có các lấy một núi vàng, tôi cũng chẳng dám đi bằng khinh khí cầu.
Mẫu đơn hỏi :
- Cậu ở đâu đến đây?
- ở thành phố Hoa.
- Thành phố Hoa là ở đâu nhỉ ?
Chú đưa tay chỉ trỏ vu vơ :
- Xa lắm, bên bờ sông Dưa chuột ấy.
Sáo sậu nói :
- Tôi chưa hề nghe nói đến sông Dưa chuột bao giờ. Chắc là xa lắm.
- ừ, xa lắm- Mít đặc xác nhận.
Mắt xanh nói :
- Chúng ta ngồi vào bàn thôi, nước chè sắp nguội mất rồi.
Mít đặc chẳng phải đợi ai mời lại ! Trong nháy mắt, chú đã ngồi vào bàn : chú nhá hết bánh đến mứt, trong khi các cô tí hon sốt ruột muốn hỏi chuyện chú, chỉ ăn tí chút thôi. Cuối cùng Chuồn chuồn không thể nhịn được nữa :
- Tôi muốn hỏi cậu ai là người đề xướng ra việc du lịch bằng khinh khí cầu này ?
- Tôi đấy ! - chú vừa nói vừa ra sức nhá để nuốt vội miếng bánh của chú.
Các cô tí hon reo lên :
- Cậu à? Thật không?
- Lời nói danh dự đấy! Tôi mà nói dối các cô thì tôi chết ở đây ngay ! - Chú đáp và suýt nữa thì chết nghẹn vì cái bánh.
Cun cút yêu cầu :
- ồ, thật là kỳ diệu! Cậu kể chuyện lại đi.
Chú vung tay :
- Các cô muốn tôi kể chuyện gì nào? Đã lâu lắm, các bạn tôi cứ đề nghị tôi phát huy sáng kiến: " Cậu phát minh đi, phát minh đi!" Tôi trả lời họ: "Mình phát minh mãi rồi, thôi đến lượt các cậu !" Nhưng họ cứ nằn nì: " Chúng mình thì cậu bảo phát minh cái gì cơ chứ? Chúng mình thì ngốc nghếch, còn cậu vốn thông minh, chuyện ấy có khó gì? Nào, cậu phát minh đi!" Cuối cùng tôi đã hứa với họ: "Được, biết làm sao khác! Tớ sẽ phát minh!" Và tôi bắt đầu suy nghĩ.
Mít đặc ra vẻ nghĩ ngợi và tiếp tục nhá bánh. Các cô tí hon sốt ruột nhìn chú. Rốt cuộc, Sóc con thấy chú lại chìa tay ra với đĩa bánh, cô quyết định chấm dứt cái không khí trầm lặng có thể kéo dài mãi :
- Cậu đã nói là cậu bắt đầu suy nghĩ ....
Mít đặc có vẻ như vừa tỉnh cơn mơ và nện chiếc bánh xuống bàn, thốt lên :
- Đúng thế ! Tôi đã suy nghĩ ba ngày ba đêm và các cô thử nghĩ xem sao nào, cuối cùng tôi đã phát minh ra đấy! Tôi đã bảo các bạn tôi rằng :" Này, các bạn ạ, các cậu sẽ có một khinh khí cầu". Và chúng tôi đã làm xong. Và Hoa giấy - nhà thơ của chúng tôi - đã làm thơ chúc mừng tôi :"Mít đặc của chúng ta, người sáng chế khinh khí cầu..." hay là "Người sáng chế khinh khí cầu, Mít đặc của chúng ta..." hay là " Mít đặc, khinh khí cầu ngưòi sáng chế...." Tôi không thể nhớ hết các câu thơ ấy vì không biết có bao nhiêu câu thơ chúc mừng tôi nữa!
Chú lại ngoạm sâu vào chiếc bánh .
Mắt xanh hỏi :
- Cậu đã làm khinh khí cầu ra sao nào?
- A! Thật là công việc ghê gớm! Ai cũng bắt tay vào làm, làm ngày làm đếm. Người thì bơm hơi, người thì phết cao su; còn tôi thì vừa đi bách bộ vừa huýt sáo ..... nghĩa là không huýt sáo, mà chỉ bảo cách làm cho từng người một. Không có tôi thì chẳng ai hiểu cái gì cả. Tôi trình bày, giảng giải mãi. Trách nhiệm thật lớn lao bởi vì quả cầu lúc nào cũng có thể nổ bung ra. Tôi có hai người giúp việc : Bu loong và Đinh vít; đôi tay họ tuyệt vời nhưng đầu óc họ thì tối mò nên tôi phải chỉ bảo, giải thích hết cho họ. Tôi đã bảo cho họ cách làm nồi. Sau đó mọi việc đều trôi chảy : nồi nước sôi, nước reo ùng ục , hơi nước rít lên nghe đến khiếp.
Các cô tí hon nín thở nghe chú nói và khi chú dừng lời, các cô cùng hỏi một lượt :
- Rồi sau đó ra sao nữa?
- Cuối cùng ngày khởi hành đã tới. Hàng ngàn chú tí hon đến xem chúng tôi ra đi. Người thì bảo quả cầu sẽ bay, kể thì bảo là không bay. Người bảo bay đánh kẻ nói không bay và kẻ nói không bay đánh lại người bảo bay và rốt cuộc họ chẳng hiểu là họ đánh đấm ai nữa. Tóm lại , thật là loạn xị.
Mắt Xanh nói :
- ồ ! Cậu đừng nói về cái chuyện loạn xị ấy nữa mà nói về quả cầu cơ.
- Đuợc. Trong khi họ đánh nhau, chúng tôi leo lên khoang gỗ, tôi đã đọc một bài diễn văn :" Từ biệt các bạn, chúng tôi bay đây!" Quả cầu bắt đầu bay lên cao, chúng tôi nhìn xuống đất : nó chả lớn hơn cái bánh này đâu!
Các cô bé ngây thơ reo lên :
- Vô lý!
- Tôi mà nói dối các cô thì chết lăn đùng ra đây ngay!
Mắt xanh nói :
- Các cô đừng ngắt lời cậu ấy, để cậu ấy nói tiếp, cậu ấy không nói dối chúng mình đâu !
- ừ, các cô cứ để tôi nói dối .. à không, để tôi nói thật - Mít đặc nói .
Các cô đồng thanh hét lên :
- Cậu kể đi ! Kể đi!
Chú lại tiếp tục :
- Quả cầu bay lên. Bỗng "bùm" một tiếng. Quả cầu không bay lên nữa. Tôi nhìn ra thì chúng tôi đã va vào một đám mây. Làm thế nào bây giờ? Chúng tôi lấy một chiếc rìu bổ vào đám mây khoét ra một cái lỗ. Chúng tôi chui qua cái lỗ, thế là lại bay. Nhưng bây giờ lại bay lộn ngược, chân chổng lên trời. Đất ở trên đầu mà trời lại ở dưới chân.
- Các cậu chổng vó lên trời à? Sao lại chổng vó lên trời?
Mít đặc giải thích :
- Đó là quy luật tự nhiên thôi! Lên chín tầng mây thì bao giờ người ta cũng bay chổng vó lên trời. Trên cao kia, trời rét ghê rét gớm, đến một nghìn độ một phần mười dưới độ không ấy. Ai cũng rét cứng cả ngừời. Quả cầu nguội lạnh đi và rơi xuống. Nhưng mà tôi nhanh trí, đã đoán trước được điều đó. Tôi đã cho đem theo những bao cát vào trong khoang. Chúng tôi ném bao cát xuống một lần, hai lần, ba lần... rồi hết sạch. Làm sao bây giờ? Trong khoang có một chú tí hon tên là Biết tuốt, một tay nổi tiếng là nhát gan. Vừa thấy quả cầu tụt xuống, cậu ta đã khóc oà lên và trong chớp mắt đã nhảy dù xuống đất. Cậu ta rút lui về nhà. Nhờ thế quả cầu bớt nặng lại bay lên. Một lát sau, nó lại đột ngột hạ xuống thấp... xuống mãi, đụng phải mặt đất, nó nhảy lên và lại đụng phải mặt đất.... Vì vậy tôi mới bị ngã nhào đến "ầm" một cái, đầu chúc xuống đất....
Say sưa kể chuyện, chú giáng ngay một quả đấm xuống mặt bàn, đúng ra là đấm xuống chiếc bánh làm kem bay lên tung toé.
Các cô tí hon giật nảy người. Tí nữa thì các cô ngã xuống đất. Nhưng các cô bình tĩnh lại ngay và nõi tiếp :
- Rồi sao nữa?
- Sau đó tôi chẳng biết gì nữa hết.
Im lặng. Các cô cảm phục nhìn Mít đặc. Trước mắt các cô, chú là một anh hùng thực sự.
Cuối cùng, Mắt xanh nói :
- Quả cầu của các cậu làm chúng tôi chết khiếp đi ấy ! Chiều hôm qua, đang ngồi uống nước trên bao lơn thì chúng tôi thấy quả cầu của các cậu bay đến. Thật là khổng lồ. Nó đâm thẳng vào nhà chúng tôi, rơi trúng hàng rào rồi nổ bung. Chúng tôi chạy lại xem thì chỉ còn chiếc khoang bằng vỏ cây bạch dương thôi.
Thỏ con nói tiếp:
- Chúng tôi thấy cậu nằm thiếp đi như người chết ấy, thật là hãi.
Sóc con nói :
- Một chân giày của cậu mắc vào hàng rào còn cái mũ thì treo lên cây.
Chuồn chuồn tiếp:
- Cái áo của cậu chỉ còn lại một ống tay, ống tay kia mãi đến sáng nay chúng tôi mới tìm thấy. Chúng tôi vội vàng khâu lại cho cậu đấy, phải mạng cả quần nữa.
Mít đặc hỏi :
- Tại sao tôi lại ở đây nhỉ?
Mắt xanh đáp :
- Chúng tôi khiêng cậu vào trong nhà, không thể để cậu nằm ngoài trời đêm hôm được.
Thỏ con lại nói :
- Lúc ấy cậu gần như chết rồi ấy. Nhưng chị Mật ngọt bảo là cậu có thể tỉnh lại được vì cái .... cái gì nhỉ, à phải rồi, cơ thể của cậu rất khoẻ.
- ừ, cơ thể tôi rất khoẻ mà đầu óc tôi còn khoẻ hơn cơ - Mít đặc huyênh hoang đáp - Người khác mà vào địa vị tôi thì nhất định là bị ong óc ra đấy.
Mắt xanh đính chính :
- Cậu nói là long óc phải không?
- ừ, long óc, chính thế - Mít đặc vỗi sửa lời.
Mắt xanh nói :
- Cậu bảo là không phải một mình cậu đi khinh khí cầu phải không?
- Phải . Chúng tôi có mười sáu người. Trừ anh chàng Biết tuốt nhát gan đã nhảy dù, thế là còn mười lăm.
Sáo sậu hỏi :
- Các cậu kia ở đâu?
Chú nhún vai :
- Tôi không biết. Thế ngoài tôi ra, không có ai ở trong khoang gỗ à?
- Chúng tôi chỉ tìm thầy một hộp mực màu và một cái túi thuốc.
- A, đúng rồi, mực màu của cậu Thuốc nước và túi thuốc của cậu Thuốc viên !
Đột nhiên cánh cửa mở và Bạch tuyết là vào như gió thổi.
- Các cậu không biết tin gì à? Tin mới toanh nhé : một khinh khí cầu thứ hai bị nổ tan, trong đó có mười bốn chú tí hon, ngay chiều hôm qua ở gần thành phố ấy. Rạng sáng hôm nay các cô tí hon nhà ta mới tìm thấy họ và đã đưa họ đi nhà thương rồi. Sóc Con thốt lên :
- Họ bị tan xác à?
Bạch tuyết đáp:
- Không sao, chị Mật ngọt bảo là sẽ chữa họ khỏi thôi.
Mít đặc tuyên bố :
- Đích là các bạn tôi rồi, tôi phải chạy đến bệnh viện xem sao.
Mắt xanh tình nguyện dẫn chú đi.
Bạch tuyết nói :
- Tôi cũng đi với cậu.
Vừa trông thấy cái lá ở trên trán Mắt xanh, cô đã la lên:
- A! Mắt xanh, cái gì tròn tròn ở trên trán cậu kia nom đẹp đấy. Trông cậu đến là xinh. Sao, bây giờ có mốt dán vòng tròn lên trán à? Mình cũng phải làm cho mình một cái như thế mới được.
- Không - Mắt xanh trả lời - đó là cái cao dán đấy. Mình chẳng may bị va vào cửa nên phải rịt đó thôi.
Bạch tuyết thất vọng :
- A, thế đấy ....
Cô chạy lại đội mũ trước chiếc gương.
Gian phòng vắng lặng. Ai cũng vội đi loan báo cái tin mới mẻ ấy.
Máy móc kỳ diệu
Sáng hôm sau, Mắt xanh kể lại với chị Mật ngọt rằng khi được ra viện, các chú tí hon không đánh nhau nữa, rằng hạnh kiểm họ rất tốt và họ hái táo giúp các cô. Mật ngọt đáp:
- Kiếm được việc làm cho họ như vậy là tốt. Các cậu Chắc chắn và Mất sạch cũng sắp ra viện đấy. Các cô có cần lấy họ để giúp đỡ các cô không?
Mắt xanh nói:
- Em sẽ xin chị cho em thêm người nữa cơ. Trong khi chúng em tìm được cho họ một việc làm thú vị như vậy mà cứ giam hãm họ mãi thì thật là đáng tiếc!
- Hôm qua tôi đã cho các cậu Ngộ nhỡ và Nhanh nhảu ra trước thời hạn, thế mà các cô vẫn chưa đủ người hay sao? – Mật ngọt hỏi.
- Chưa ạ.
- Nếu vậy, các cô có thể lấy thêm cậu Lặng lẽ. Cậu ta rất lầm lỳ, chẳng hề than vãn lấy nửa lời.
- Và ai nữa?
Mật ngọt đeo kính và tra lại danh sách.
- Tròn xoay và Nước đường cũng có thể cho ra viện. Thực ra thì Tròn xoay chưa đáng được ra đâu: cậu ta chén nhiều đường quá, tôi chưa tìm được cách cho cậu ta chừa cái thói xấu ấy đi. Nếu cậu ta chỉ ăn đường không thôi thì còn đỡ, đằng này cậu ta lại nhét đường đầy túi áo và giấu cả dưới gối nữa. May ra được thả ra ngoài, cậu ta sẽ bớt háu đói đi chăng. Còn cậu Nước đường thì phải giữ lại ở đây để phạt vì tội uống nước ngọt nhiều quá. Nhưng mà tôi sẽ cho ra cả hai cậu vì hai cậu đối với tôi rất lễ phép.
Cô lại nhìn vào danh sách.
- Cậu Viên đạn thì chưa ra được, chân cậu ta chưa khỏi. Cậu Viên đạn thật sự là bệnh nhân của chúng ta đấy.
Mắt xanh hỏi:
- Còn cậu Cáu kỉnh?
- Không, không được! Cáu kỉnh là tay đáng ngán nhất, cậu ta luôn luôn hậm hực, lúc nào cũng không vừa lòng. Cậu ấy cứ làm cho bọn mình phải phát bực lên thôi! Tôi sẽ giữ cậu ta lại bởi vì cậu ta hết sức lạ lùng. Nhưng mà tôi cũng chẳng mong gì hơn là mau giải phóng cho cậu ấy cùng với cậu Thuốc viên. Cậu này thì chẳng ai mà chịu nổi và tôi cũng không hiểu cậu ta có quyền gì mà dám tự xưng là thầy thuốc, lúc nào cậu ta cũng bảo rằng các phương pháp chữa bệnh của tôi là vô giá trị.
- Nếu vậy thì chị cứ cho cả hai cậu ấy ra đi, thế là chị sẽ yên thân, - chị Mắt xanh đề nghị.
- Thế à! Dù có các vàng tôi cũng không làm vậy. Các cô có biết cái cậu Thuốc viên quỷ quái ấy đã nói gì với tôi gần đây không? Cậu ấy bảo là tôi không chữa cho người ốm khỏi bệnh mà lại làm cho người khoẻ phát ốm. Thật là hồ đồ! Không được, cậu ta sẽ ở lại đây đúng thời hạn. Tôi chẳng cho cậu ấy ra sớm một ngày đâu, cả cậu Cáu kỉnh nữa!
Thế là nhờ có cô Mắt xanh, các chú Lặng lẽ, Tròn xoay và Nước đường đã được ra viện cùng với Chắc chắn và Mất sạch. Mật ngọt chỉ giữ các chú Viên đạn, Cáu kỉnh và Thuốc viên ở lại. Chú Viên đạn bị đau chân nên đành thầm chịu sự bất công đó. Nhưng các chú Cáu kỉnh và Thuốc viên thì bứt đầu bứt tóc và la ó lên rằng nếu không cho các chú ra trước chiều nay thì các chú sẽ tẩu thoát.
Các chú Bu loong, Đinh vít và Bánh vòng dậy từ mờ sáng và bắt đầu sửa chữa xe ngay. Nhưng đến khi máy nổ rống lên thì mặt trời đã lên cao rồi. Ba chú quyết định cho xe chạy thử một tua đã. Xe chạy qua sân làm bụi tung lên mù mịt và lướt qua cổng rồi phóng ra phố. Chẳng mấy chốc, các chú đã thấy các cô tí hon đang khuân táo về nhà rồi đến các chú Nhanh nhảu, Mất sạch, Chắc chắn và Ngỗ nhỡ đang ngồi cưa trên cây táo và xa hơn một chút là các chú Kèn đồng, Lặng lẽ và Chuồn chuồn đang hái lê. Các cô tí hon đẩy các quả lăn đi khắp các ngả. Chú Mít đặc đang mải mê ra lệnh:
- Năm người lại đây, năm người lại đằng kia! Chặn quả táo này lại cho tôi và lăn nó đi đi. Lùi ra, liệu hồn quả lê sắp rơi xuống đất! Này, các cậu ở trên kia, không báo trước cho người ta à? Tránh ra, không thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!
Không có chú thì công việc lại chạy hơn nhiều nhưng chú cứ có cảm giác là nếu chú thôi hò hét thì mọi việc sẽ đình trệ ngay.
Tròn xoay và Nước đường cũng bắt tay vào việc. Hai chú đẩy một quả lê nhưng nó chẳng chịu lăn đi cho mà lại cứ quay tròn tại chỗ. Ai cũng biết là hình thù quả lê không giống quả táo và hễ ta đẩy cho nó lăn đi thì nó lại quay thành vòng tròn. Hơn nữa, quả lê này đã chín lắm rồi, khi rơi xuống đất nó đã bị giập mất một mé đến lúc Nước đường và Tròn xoay đẩy nó đi thì nó hoàn toàn nát nhoét. Thế là người hai chú dính đầy nước đường từ đầu đến chân và hai chú mút tay hoài.
Mít đặc hét:
- Các cậu phải tiến lên chứ sao lại cứ xoay tròn tại chỗ mãi thế. Các cậu nhìn quả lê xem, các cậu làm nó bẹp gí ra rồi. Các cậu muốn chế ra nước đường à? Mình sẽ kiếm cho các cậu thôi.
Xe ô tô dừng lại. Hai chú bạn nhìn ra. Bu loong gọi:
- Ê. Mít đặc! Tại sao các cậu không làm cái món cơ giới hoá hả?
- Xin lỗi các cậu! – Mít đặc đáp. – Tớ đào đâu ra cái món cơ giới hoá cho các cậu?
Bánh vòng nói:
- Đây này, bọn mình đưa đến cho cậu cái máy đầu tiên đây.
- Ô tô à? Thế ô tô là máy móc cơ giới hoá sao?
- ừ, cơ giới hoá việc vận chuyển đấy. Bây giờ ta sẽ chở lê và táo bằng ô tô.
Mít đặc la lên:
- Được rồi! Tớ đã nghĩ ra: các cậu đỗ xe dưới gốc cây để bọn họ ở trên cây có thể ném vào ô tô cho tiện.
Bu loong nói:
- Không được! Làm thế sẽ nát hết táo và bẹp ô tô mất.
- Sao? Cậu muốn họ bưng táo đến tận đây à?
- Không phải! Có thể dùng dây đưa táo xuống được đấy.
Mít đặc đáp:
- Đúng. Này các cô, lấy sợi dây mau!
Các cô chạy biến đi rồi đem đến ngay một sợi dây. Mít đặc cầm lấy dây, quay quay mãi trong tay. Chú chưa dùng dây bao giờ cả cho nên chú cứ nhìn và nghĩ không biết làm thế nào. Sau đó cậu đưa dây cho Bu loong và nói ra vẻ thành thạo:
- Cậu cầm lấy mà làm.
Bu loong ném một đầu dây lên cành cây cho Nhanh nhảu buộc chặt vào cuống quả táo. Rồi chú đưa sợi dây cho các cô tí hon và dặn các cô không được rời tay ra. Chú gọi Nhanh nhảu:
- Nào, cưa đi!
Vài phút sau, cái cuống đã rời khỏi cành cây và quả táo treo lơ lửng ở đầu sợi dây. Bánh vòng lái xe đến đúng chỗ các cô tí hon đang nhẹ nhàng kéo quả táo xuống. Các chú tháo dây ra và xe ô tô lên đường. Một lát sau, quả táo đã về dần đến nơi đến chốn.
Bánh vòng nói:
- Đi tìm xe ô tô của mình đi.
Các chú chạy hộc tốc về ga ra và vài phút sau đã lái hai chiếc xe đến. Một xe để chở táo, một xe chở lê.
Mít đặc khoái chí, càng kiêu căng tợn:
- Này các cô có thấy những cái kỳ diệu của món cơ giới hoá này không? Các cô có nằm mê cũng chẳng bao giờ được trông thấy thế đâu.
Tẩu thoát
Nhờ có cơ giới hoá mà công việc tiến hành dễ dàng và mau chóng. Ô-tô đi lại như con thoi giữa cây táovà các hầm nhà, khi thì chở một quả táo và một quả lê cùng một chuyến, khi thì chở một lúc những năm quả mận. Nhờ có cơ giới hoá, các cô tí hon không phải đẩy các quả về nhà nữa nhưng không phải vì thế mà các cô chịu khoanh tay đâu. Trái lại, các cô dựng lên hai lều vải ở trong phố và đem đến nào nước đường nào bánh mứt kẹo. Bây giờ thì bà con đang lao động có thể nhân lúc rảnh rỗi đến nhá một cục đường hay uống một cốc nước ngọt.
Chú Tròn xoay đột nhập ngay vào lều bánh kẹo còn Nước đường thì tấn công lều có nước ngọt. Chả có cách nào làm cho hai chú rời hai túp lều đó ra được nữa.
Đột nhiên người ta nghe thấy tiếng kêu inh ỏi ở đằng xa. Bác sĩ Thuốc viên chạy vội chạy vàng đằng trước, theo sau và Mật ngọt và các cô y tá. Chú gần như trần trụi và chỉ có đôi kính với chiếc quần đùi trên người. Chạy đến cây táo, chú hối hả trèo lên cây.
Mật ngọt dừng lại dưới gốc cây, hỏi:
- Tại sao cậu lại bỏ trốn? Cậu còn ốm kia mà!
Thuốc viên vừa đáp vừa trèo lên cao mãi:
- Tôi không đau ốm gì nữa đâu.
Mật ngọt hổn hển nói:
- Không ốm nữa là thế nào? Chúng tôi đã cho cậu ra viện đâu!
Thuốc viên đáp và thè lưỡi ra:
- Thì tôi tự ra viện!
- Cậu quá đáng lắm! Mặc xác cậu, chúng tôi không trả quần áo cho cậu nữa đâu.
- Tôi cóc cần! – chú Thuốc viên trả lời, cười.
- Cậu sẽ bị cảm lạnh và phát ốm lên đấy.
- Tôi mà có bị ốm thì cô cũng chả trông thấy tôi nữa đâu.
- Thật là nhục! – Mật ngọt đáp. – Cậu là bác sĩ mà cậu lại giễu cợt y học như vậy à?
Cô Mật ngọt quay lại và ngẩng cao đầu, cô bước đi một cách tự hào. Các cô y tá theo sau cô.
Thuốc viên thấy không còn gì nguy hiểm nữa bèn tụt từ trên cây xuống. Lập tức các cô tí hon vây lấy chú, ra vẻ thông cảm:
- Cậu chắc bị lạnh lắm đấy! Cậu sẽ bị cảm mất! Cậu có muốn chúng tôi đem quần áo đến cho cậu không?
Thuốc viên đáp:
- Đồng ý.
Cô Lông ngỗng chạy đi ngay và một lát sau cô đem đến một cái áo dài kẻ sọc xanh lá cây.
- Cái gì thế này? – Thuốc viên ngạc nhiên. – Tôi không mặc áo dài đâu, người ta sẽ ngỡ tôi là con gái mất!
- Như thế thì đã sao nào? Cậu mà là con gái thì cậu khổ sở lắm sao?
- ừ… ừ!
- Sao vậy? Cậu nói ngay đi xem nào, theo ý cậu thì chúng tôi chẳng ra cái thớ gì phải không?
- Không đâu, các cô tốt lắm… - Thuốc viên lúng búng đáp. – nhưng dù sao thì bọn con trai vẫn cứ hơn đứt đi!
- Hơn gì nào? Cậu giải thích đi!
- Nhưng mà đó là sự thật! Chúng tôi có cậu Kèn đồng. Các cô không biết nhạc sĩ Kèn đồng à! Các cô chưa bao giờ được nghe cậu ấy thổi sáo đấy.
- Nghe rồi! Nhưng trái lại, chúng tôi có ối cô biết đánh đàn cơ!
- Chúng tôi lại có Thuốc nước nữa. Giá mà các cô trông thấy các bức tranh cậu ấy vẽ nhỉ!
Sóc con hỏi:
- Chúng tôi đã xem rồi. Các cậu có Thuốc nước nhưng chúng tôi thì ai cũng biết vẽ và biết cả thêu bằng chỉ mầu nữa. Thế cậu có thể thêu được hình con sóc đẹp như cái hình ở trên áo tạp dề này của tôi không?
Thuốc viên đáp:
- Cái đó thì chịu thôi.
- Cậu xem đấy. Chúng tôi có thể thêu được tuốt: con thỏ, con sóc hay bất cứ thứ gì khác.
- Được, - Thuốc viên nhún vai và mặc chiếc áo dài.
Rồi chú giơ tay, co chân và ngắm nghía đủ kiểu. Mít đặc phá lên cười và tất cả các chú tí hon cũng cười ồ lên khi thấy Thuốc viên ăn mặc quái gở như vậy.
Mèo con bất bình nói:
- Các cậu không biết thẹn à? Tôi thấy chẳng có cái gì là đáng cười cả.
Nhưng tiếng cười lại rộ lên. Thuốc viên nhìn quanh và thấy ai cũng cười nhách miệng ra đến tận mang tai. Chú liền cởi áo ra.
Các cô tí hon nói:
- Không, không, cậu cứ giữ lấy, sao cậu lại làm thế?..
Chú trả lời cương quyết:
- Không, tôi sẽ có quần áo khác.
- Chị Mật ngọt không trả lại quần áo cho cậu đâu, chị ấy nghiêm lắm cơ, cậu biết không?
Thuốc nước mỉm cười một cách bí hiểm.
Vừa trở về bệnh viện, Mật ngọt và các cô y tá đã thấy Cáu kỉnh biến đâu mất rồi. Các cô chạy ùa vào phòng treo quần áo thì cũng chỉ thấy quần áo của chú Viên đạn thôi.
Cuộc tẩu thoát tay đôi này đã có tổ chức hẳn hoi! Cáu kỉnh và bác sỹ Thuốc viên đã có kế hoạch rõ ràng. Bây giờ cô Mật ngọt mới vỡ lẽ. Thuốc viên thì cứ trần như nhộng mà tháo qua cửa sổ. Trong khi tất cả nhân viên của bệnh viện rượt theo bắt thuốc viên thì Cáu kỉnh thừa cơ lẻn vào phòng thay quần áo lấy quần áo của hai người. Thế là hai chú đã thực hiện đúng kế hoạch của họ.
Mật ngọt tìm Cáu kỉnh và bộ quần áo mất tích mãi cũng chẳng thấy. Trong khi đó, Cáu kỉnh đã náu kín trong một bụi cây ké.
Thật ra phải nằm im như chết trong đám bụi cây ké thì nào có sung sướng nỗi gì nhưng chú rất khoan khoái vì đã được tự do! Chú vui vẻ ngắm bầu trời xanh trong, nhìn làn cỏ xanh tươi mơn mởn; miệng chú nở một nụ cười, chú thề là sẽ chẳng bao giờ cáu kỉnh nữa, chú sẽ luôn luôn hài lòng với tất cả mọi chuyện miễn là người ta đừng bắt chú vào bệnh viện nữa.
Rốt cuộc, chú thấy cô Mật ngọt đành chịu trở về. Chú liền chui ra khỏi chỗ nấp và chạy đi tìm Thuốc viên.
- Cầm lấy, ông bạn khốn khổ ơi! – Chú đưa quần áo cho bạn.
Thuốc viên bá lấy cổ chú: trong những ngày nằm bệnh viện, hai chú đã trở thành đôi bạn chí thân.
Thuốc viên hối hả mặc quần áo.
Mất sạch, Ngộ nhỡ, Bu loong và các chú khác vây quanh Cáu kỉnh và mừng chú đã được thoát nạn. Vẻ mặt hớn hở của Cáu kỉnh làm mọi người ngạc nhiên.
Tròn xoay nói:
- Từ thuở bé đến giờ mình mới thấy cậu Cáu kỉnh cười đấy.
Các cô tí hon nhìn chú một cách tò mò.
Lông ngỗng hỏi:
- Tên cậu là gì?
- Cáu kỉnh.
- Cậu nói nghiêm chỉnh đấy chứ?
- Tôi thề với cô như vậy. Cô thấy nó kỳ lắm à?
- Mặt cậu hiền từ thế kia, vui thế kia mà! Cái tên ấy chẳng hợp với cậu đâu!
Cái miệng của Cáu kỉnh nhách ra đến tận mang tai.
Chú hóm hỉnh đáp:
- Chính tôi không hợp với cái tên ấy nữa thì có.
Mèo con hỏi:
- Cậu có muốn trèo lên cái cây kia không?
- Có thể chứ?
- Sao lại không? Bọn tôi sẽ cho cậu một cái cưa và cậu sẽ làm việc như mọi người ấy.
Bác sĩ Thuốc viên nói:
- Các cô cũng cho tôi một cái cưa chứ?
Mèo con đáp:
- Cậu thì chẳng đáng được đâu vì cậu coi thường tụi tôi lắm. Nhưng mà tui tôi cũng tha thứ cho cậu.
Chẳng bao lâu, Cáu kỉnh và Thuốc viên đã có mỗi chú một cái cưa. Họ bắt tay vào việc và Cáu kỉnh cho rằng ngồi trên cây làm việc còn thích thú hơn là bị giam ở bệnh viện của Mật ngọt nhiều.
Bác sĩ Thuốc viên nói tiếp:
- Và còn khoẻ người ra nữa.
Chú biết rằng ở trên cao, không khí trong sạch và giàu ô-xy hơn ở dưới thấp. Vì thế chú cùng với Cáu kỉnh leo lên tận cái cành cây cao nhất.
Sáng kiến hợp lý hoá của Thuốc nước Ngày hôm sau vẫn tiếp tục hái lê hái táo và lại thêm một chiếc ô-tô nữa để vận chuyển ô-tô tám bánh chạy bằng hơi nước của Đinh ốc. Tại sao xe của chú lại đến đây?
Số là ở Thành phố Diều, người ta rất lo lắng vì không thấy chú Bánh vòng trở về. Tại sao sau khi đưa Bu loong và Đinh vít đến Thành phố Xanh thì chú lại đi biệt tích? Bà con đều hỏi Đinh ốc, yêu cầu chú đi xem thử có xảy ra tai nạn gì chăng. Rốt cuộc là Đinh ốc đã gặp Bánh vòng đang đánh xe chở lê, táo, thế là chú cũng cùng làm như bạn.
Bà con ở Thành phố Diều chờ đợi chú hoài, đến tận chiều tối. Sang ngày hôm sau, chú vẫn mất tăm. Thế là thiên hạ đưa ra những tin đồn thật là kỳ lạ.
Người thì cho là trên đường đi Thành phố Xanh, chú Đinh ốc đã bị con Yêu tinh bắt, một con Yêu tinh đã ăn thịt tất cả những người không may gặp phải nó. Người thì bảo là không phải Yêu tinh mà chú Đinh ốc đã bị con Quái vật bắt kia. Người thì nói là có con rồng bà đầu – họ chẳng tin là có con quái vật đâu – ừ, một con rồng có ba cái đầu ở Thành phố Xanh, mỗi ngày nó chén thịt một cô tí hon nhưng nếu vớ được chú tí hon thì nó vẫn chén như thường vì thịt con trai ngon hơn thịt con gái.
Sau khi nghe chuyện về con rồng ba đầu chẳng ai dám đi đến Thành phố Xanh nữa: cứ nằm ở nhà là khôn hơn hết. Tuy vậy cũng có người cả gan đi đấy, bất chấp mọi sự. Đó là chú Đinh dép lừng danh mà chúng ta sẽ biết ở trên kia. Ai cũng cho chú là người rồ dại. Một chú tí hon mà dám xông vào miệng lưỡi con rồng khát máu. Người ta muốn ngăn giữ chú nhưng chú chẳng nghe ai cả. Chú trả lời rằng chú rất hối hận vì đã đối xử không tốt với các cô tí hon và bây giờ chú bị lương tâm cắn rứt nên chú sẽ đi nhổ dãi vào đuôi con rồng để chuộc lại lỗi lầm cũ. Con rồng sẽ chết và hết gieo tai hoạ cho Thành phố Xanh. Không hiểu chú đã học được ở đâu cái phép hễ nhổ dãi vào đuôi rồng là con rồng sẽ chết lăn quay!
Đinh dép ra đi; người thì than vãn tiếc thương, người thì cho rằng dù sao cũng chẳng tổn thất lớn lao gì lắm: Thành phố Diều sẽ bớt đi một gã vô dụng và bà con sẽ được yên ổn hơn.
- Nếu chúng mình không biết cách cải tạo cậu ta thì là lỗi ở chúng mình thôi, - một số người nói.
- Thôi đi! Cải tạo hắn ấy ư? Xấu nết đánh chết cũng không chừa đâu, - số người khác lại nói.
Rõ ràng số thứ nhất chưa bị chú làm khổ đến mức phải căm ghét chú còn số thứ hai thì đã từng bị chú làm cho thất điên bát đảo.
Đinh dép không trở về Thành phố Diều cho nên bây giờ người ta càng tin chuyện con rồng và lại kể lắm chuyện thật kỳ quái. Mỗi người thêm thắt cho nó một cái đầu thành ra đáng lẽ chỉ có ba cái đầu, nó đã trở nên con rồng trăm đầu.
Dĩ nhiên đó chỉ là điều bịa đặt. Các bạn đọc thông minh nhất của tôi chắc đã đoán ra vì sao chú Đinh dép không trở về. Còn đối với các bạn khác, tôi có thể nói rằng chú Đinh dép không bị con rồng chén thịt đâu, bởi vì rồng không ăn thịt ai cả và vả lại chẳng có rồng riếc gì hết. Chú Đinh dép chỉ làm một công việc mà chú rất say mê là leo lên cây cưa táo. Làm việc ấy thích thú lắm chứ, nhưng dù sao cũng có đôi chút nguy hiểm. Nhưng mà có chú tí hon nào lại chịu lùi bước trước những khó khăn nguy hiểm?
Chỉ mình chú Thuốc nước ở nhà thôi. Chú đang bận ngập đầu vì những bức tranh đã đặt. Cô tí hon nào cũng muốn có một bức chân dung và dĩ nhiên là phải vẽ cho tuyệt đẹp. Chú đã giải thích hoài cho các cô hiểu rằng mỗi cô có thể đẹp một cách khác nhau và cặp mắt không cần cứ phải to thì mới là đẹp, thế mà tất cả các cô đều đòi chú phải vẽ mắt cho thật to, lông mi thật dài, lông mày thật cong và mồm thì thật nhỏ. Rốt cục, chú phát chán và cứ vẽ theo lời các cô đề nghị. Nghĩ cho cùng thì như thế tiện hơn vì chú tránh được các cuộc cãi vã vô ích mà chú lại càng dễ dàng làm việc. Cô nào cũng muốn vẽ như nhau cho nên chú làm sẵn một cái mẫu. Chú lấy một mảnh bìa cứng cắt một đôi mắt thật to, một cặp lông mày thật cong, một cái mũi thẳng rõ xinh, một đôi môi mỏng dính, một cặp má lúm đồng tiền, hai cái tai nhỏ nhắn ở hai bên, một mái tóc ở bên trên và một cái cổ gầy nhẳng ở dưới với đôi bàn tay có những ngón thon dài. Hình mẫu làm xong, chú chuẩn bị vẽ tranh hàng loạt.
Tại sao chú lại gọi như vậy? Các bạn xem đây sẽ rõ. Sau khi đặt hình mẫu lên trang giấy, chú chỉ việc đưa bút vẽ lên các bộ phận đã cắt khác nhau và mỗi thứ lại dùng một màu riêng biệt: màu đỏ thắm để bôi môi, màu nhạt để vẽ mũi, tai và bàn tay, màu nâu và vàng để vẽ tóc, màu xanh và nâu để vẽ mắt và thế là bức phác hoạ đã hoàn thành.
Chú đem phân loại các bức phác hoạ ấy. Cô nào thích vẽ mắt xanh và tóc nhạt thì chú chọn bức phác hoạ mắt xanh và tóc nhạt. Chú chỉ việc vẽ thêm vào tí chút cho giông giống và thế mà bức chân dung đã xong xuôi. Chú lại làm sẵn cả những bức phác hoạ cho các cô tóc màu nâu và mắt nâu nữa.
Chưa bao giờ Thuốc nước vẽ nhiều chân dung trong một thời gian ngắn như thế, cho nên chú đã nẩy ra một sáng kiến kỳ diệu: với cái hình mẫu mà chú đã cắt, - dĩ nhiên là hình mẫu phải do hoạ sĩ cắt mới được, - thì bất cứ ai cũng có thể chuẩn bị các bức phác hoạ cho chú. Chú đã nhờ Ngộ nhỡ giúp việc chú. Ngỗ nhỡ làm rất thành thạo, các bức phác hoạ của chú cũng giá trị ngang với những bức của Thuốc nước và nhờ sự phân công đó mà công việc làm lại còn nhanh hơn. May cái là số tranh đặt vẽ không giảm đi mà lại ngày càng tăng lên.
Ngộ nhỡ rất tự hào về nghề nghiệp mới của chú và nói luôn miệng: “Chúng mình là hoạ sĩ đấy”. Trái lại, Thuốc nước chẳng hài lòng chút nào về những bức tranh bôi bác ấy. Trong các bức chân dung chú đã vẽ ở Thành phố Xanh, theo ý chú thì chỉ có hai bức có thể coi là tác phẩm nghệ thuật: đó là tranh của Bạch tuyết và Mắt xanh; ngoài ra thì chỉ đáng đem đậy chum đậy vại mà thôi.
Nhưng các cô tí hon lại có ý kiến khác chú. Cô nào cũng thấy chân dung của mình rất xinh đẹp và đó là điều chủ yếu, Còn chuyện giống hay không thì theo ý các cô chỉ là điều phụ. Tất cả là tuỳ ở cách nhìn của các cô mà thôi.
Nhà văn Nicolainoxop
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét